SÔNG NGẦM TRƯỜNG MINH

Editor: Meng

Thời gian đêm nay quả thật đã quá khuya rồi, suy cho cùng Lục Liễm Ninh đã đói bụng từ chiều đến giờ, nên cậu ta rốt cuộc cũng im lặng ngồi trong xe ăn cháo do Trần Miểu làm.

Trần Miểu cũng ngồi trong xe, xung quanh đều tối tăm chỉ có chiếc xe nhỏ của bọn họ là đang sáng đèn, đèn pha chiếu rọi một khoảng tuyết trắng mênh mang, những bông tuyết trong không trung có vẻ lớn hơn so với lúc nãy.

Thật an tĩnh, một ít hương thơm của đồ ăn toả ra trong xe, máy sưởi đang bật nhiệt độ hơi cao, trong chốc lát Lục Liễm Ninh đã lại thấy nóng, hạ cửa kính xe xuống một chút.

Trần Miểu ngồi ở ghế lái, có thể nghe được tiếng cần gạt nước cọ vào cửa kính xe, vừa lau đi một tầng tuyết mỏng thì tuyết lại tạo thành một tầng mới.

Chờ Lục Liễm Ninh ăn xong xuôi, Trần Miểu thu dọn lại cà mên giữ ấm kia, rồi lái xe đưa Lục Liễm Ninh về nhà.

Trần Miểu lái xe rất ổn định, trên đường về tuyết rơi ngày một lớn, rốt cuộc Lục Liễm Ninh cũng đóng cửa sổ xe lại.

Lúc về đến nhà đã gần 1 giờ sáng, Lục Liễm Ninh về nhà thay giày, vào trong rót một ly nước ấm lúc ra khỏi phòng bếp thì, phát hiện Trần Miểu vẫn còn ở phòng khách chưa về.

Cậu ta nâng nâng lông mày: "Có chuyện gì sao?"

Trần Miểu do dự một vài giây, rồi nói: "Anh Lục, tôi có thể ngủ một đêm trên sô pha ngoài này không ạ, bên ngoài tuyết lớn quá, buổi sáng tôi còn phải tới sớm làm bữa sáng cho anh nữa, bây giờ đã trễ thế này..."

Lục Liễm Ninh để ly nước ấm mới uống được một nửa lên bàn, khuôn mặt không có biểu cảm gì: "Muốn ở lại cũng không phải là không được, nhưng cậu nên hiểu rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, có biết chưa?"

Trần Miểu liên tục gật đầu: "Đã biết ạ, đã biết ạ."

Thấy cậu chân thành nên Lục Liễm Ninh cũng không nói gì nữa, đứng dậy quay về phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ chưa đóng kĩ, Trần Miểu thấy tiếng nước ở bên trong truyền ra, rào rạt rào rạt, là tiếng Lục Liễm Ninh tắm.

Trần Miểu kéo bức màn trong phòng khách nhà Lục Liễm Ninh lại, che đi một mảnh tuyết trắng bên ngoài.

Nhiệt độ trong nhà đang là 26 độ, Trần Miểu nằm trên sô pha, sô pha vừa to vừa rộng, lại còn mềm mại, tốt hơn nhiều so với cái giường nhỏ hỏng hóc nhà cậu.

Vào lúc Trần Miểu mơ màng chuẩn bị vào giấc, thì đột nhiên có một vật mỏng mỏng mềm mềm bị ném lên người.

Trần Miểu mở mắt ra nhìn, thì thấy một tấm chăn mỏng, nhìn về hướng cửa phòng ngủ của Lục Liễm Ninh, có vẻ đã được đóng lại kỹ lưỡng rồi.

Sau đó còn có một tiếng chốt cửa vang lên.

Lại làm ra vẻ nữa rồi, cứ như thể vào nửa đêm Trần Miểu sẽ thật sự lén bò vào đó vậy.

Trần Miểu cười khổ, sau đó quấn chặt áo khoác, lui vào sô pha không nhúc nhích nữa.

Đây có thể xem như là giấc ngủ ngon nhất của Trần Miểu từ khi vào đông đến giờ, phòng trọ giá rẻ của cậu tồi tàn lắm, không che kín được gió nên rất lạnh lẽo, lại còn ẩm ướt, cái chăn mỏng duy nhất của cậu đặt trên giường mỗi lần sờ lên, đều cảm thấy lạnh như đá làm thế nào cũng không thể khiến nó trở nên khô ráo ấm áp được.

Cậu thường xuyên tỉnh giấc vào ban đêm bởi vì quá lạnh, lúc nào tỉnh lại cũng thấy trên người vô cùng buốt giá.

Sáng hôm sau Lục Liễm Ninh rất lạ lùng mà thức sớm, trước khi Trần Miểu gõ cửa phòng gọi cậu ta dậy, thì cậu ta đã thức được tầm hai mươi phút.

Trần Miểu vào phòng bếp bưng đồ ăn lên bàn, Lục Liễm Ninh rửa mặt xong đi ra, đến trước bàn thì thấy Trần Miểu bưng lên hai cái trứng chiên.

Vẫn là chiên hình trái tim như mọi khi, lòng đỏ trứng vẫn còn hồng đào, ngoài rìa của lòng trắng còn có chút vàng giòn, toả ra mùi thơm mê người.

Lục Liễm Ninh nhìn Trần Miểu đứng đối diện, cầm nĩa đâm nát cái lòng đỏ trứng, nhìn như thể một quả tim tan vỡ, sau đó mới cắm nĩa vào, đưa lên miệng.

Trần Miểu đầu gỗ này, mình đã nói rõ như thế rồi mà vẫn ôm tâm tư làm mấy cái trò màu mè này.

Trần Miểu thấy cậu ta đâm cái trứng nát nhừ rồi mới ăn còn tưởng là cậu ta không thích món trứng chiên, cho nên sau đó rất hiếm khi làm trứng chiên cho cậu ta nữa.

Đã cận kề cuối năm, bởi vì diễn viên đều làm việc khá chuyên nghiệp, tiến độ quay phim rất nhanh, Nhậm Tê lại còn rất hay thúc giục, nhìn thấy đã sắp đóng máy, nên đoàn phim tăng ca khá nhiều.

Mà tăng giờ làm việc, sẽ dẫn tới việc Trần Miểu ngủ lại nhà Lục Liễm Ninh càng ngày càng nhiều lần.

Có lẽ thấy biểu hiện trong lần đầu tiên ngủ lại của Trần Miểu cũng khá an phận thủ thường, nên Lục Liễm Ninh cũng không phàn nàn gì về việc cậu ngủ lại ngoài sô pha phòng khách.

Đối với việc mỗi buổi sáng đều nhìn thấy một cái chăn mỏng màu xanh lam được xếp ngay ngắn trên sô pha nhà mình cậu ta cũng không khó chịu gì.

Tóc Trần Miểu khá dài rồi, giữa trưa cậu biến mất một lát, buổi chiều lúc Lục Liễm Ninh gặp lại cậu, đã thây một cái đầu đinh, tóc đã bị cạo đến gần như sát da.

Cậu ta cau mày hỏi: "Cái kiểu tóc này ai cắt cho cậu."

Đôi mắt to của Trần Miểu lập tức nổi bần bật trên khuôn mặt nhỏ kia, làn da ngăm đen, hơn nữa tóc ngắn như vậy, nhìn qua có vẻ khoẻ mạnh năng động hơn nhiều.

Trần Miểu nghe cậu ta hỏi, thì dường như có chút ngại ngùng, mà tự sờ sờ đầu mình: "Tôi tự cắt."

Lục Liễm Ninh cười lên một tiếng khó hiểu: "Cậu còn có cái ngón nghề này nữa sao."

Trần Miểu sợ phiền phức khi đi cắt tóc, nên mới dứt khoát dùng dao cạo thẳng tay xử lý mớ tóc của mình.

Làm vậy còn có thể tiết kiệm một ít tiền nữa... Ừm thật ra đây mới là nguyên nhân quan trọng.

Bớt việc lại còn có thể tiết kiệm tiền.

Có lẽ là vì mấy ngày nay ngủ lại ở nhà Lục Liễm Ninh nhưng không làm hành động gây rối gì, nên Lục Liễm Ninh cuối cùng cũng không làm khó làm dễ cậu nữa, cũng không còn kén cá chọn canh như mấy hôm trước nữa.

Trong khoảng thời gian này Trần Miểu ở chung với cậu ta, cũng ít nhiều thăm dò được một ít tính tình của cậu ta.

Lục Liễm Ninh còn muốn nói cái gì nữa, nhưng đã đến lượt diễn của cậu ta.

Cảnh quay đại kết cục, nam hai chắn một kiếm cho nam chính, trên vạt áo trắng muốt tràn ra một hai giọt máu, sau đó thì nhuộm đỏ cả vạt áo.

Như thể một đoá hoa đỏ nở bừng trên bạch y, nam chính ôm cậu ta, đôi tay run rẩy, hốc mắt đỏ lên, một giọt nước mắt rơi trên mặt cậu ta.

Sau đó dùng giọng nói tan vỡ khàn khàn gọi tên cậu ta, trên mặt bạch y thiếu niên còn vương lại giọt nước mắt của năm chính, sắc mặt cậu ta đã tái nhợt, nhưng vẫn dùng ngữ khí ghét bỏ như cũ: "Ngươi thật phiền phức...... Đừng có nấn ná ở đây trì hoãn thời gian nữa ... Mau đi đi!"

Thiêu niên đưa một tay lau khô nước mắt, trên người nhiễm đầy máu của bằng hữu và nước mắt của mình, một mình cầm theo chuôi kiếm, đi về phía vai ác cuối cùng.

Kế tiếp là là một trận tử chiến của nam chính và boss cuối.

Mà suất diễn Lục Liễm Ninh đến đây đã kết thúc rồi.

Buổi tối hôm đó đoàn phim đóng máy, bầu không khí rất nhiệt huyết, ngay cả Lục Liễm Ninh ngày thường rất lạc loài cũng được rót không ít rượu trong tiệc đóng máy tối hôm nay.

Có lẽ cuối cùng cũng hoàn thành bộ phim, tâm trạng cũng khá thoải mái nên Lục Liễm Ninh cũng không chống cự gì với những khuôn mặt tươi cười muốn rót rượu cho mình.

Đến khuya, hai bên sườn mặt Lục Liễm Ninh cũng đã hơi phiếm hồng, không biết là do uống nhiều rượu hay là do nóng.

Lúc Trần Miểu bị gọi đến, thì phát hiện Diệp Hách đang khom lưng cúi đầu nói cái gì bên người Lục Liễm Ninh, hắn hạ thấp thân mình dán vào người Lục Liễm Ninh, sau đó có vẻ như muốn nâng Lục Liễm Ninh dậy, nhưng Lục Liễm Ninh không hề che giấu sự ghét bỏ dành cho hắn, thẳng tay đẩy hắn ra.

Hình như còn dùng lực không nhỏ, cả người Diệp Hách lảo đảo lùi về phía sau một hai bước, sau đó thì thấy được Trần Miểu đang đứng ở cửa phân vân không biết nên vào hay không.

Lục Liễm Ninh nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Trần Miểu đã đến, cho nên đứng lên bước về phía cửa: "Chậm chạp rề ra, làm cái gì vậy hả!"

Lục Liễm Ninh hoàn toàn xem Diệp Hách như không tồn tại, Trần Miểu cũng chỉ đành xấu hổ mà chào hỏi, sau đó đi theo Lục Liễm Ninh ra ngoài.

Lần này ngay cả đạo diễn cũng uống quá nhiều, phó đạo diễn cũng ở đó đành phải đứng ra thay những con ma men này sắp xếp người lái thay hoặc là tìm trợ lý đến đón về.

Tuy rằng mặt Lục Liễm Ninh nhìn khá đỏ, nhưng da cậu ta luôn rất trắng, nên không biết đây là do cậu ta bị nóng hay là cậu ta uống say mà đỏ mặt.

Dù sao nhìn cậu ta hoạt động như bình thường, cũng không nói nhiều hơn bình thường, lạnh mặt mang Trần Miểu ra ngoài.

Kết quả không ngờ Trần Miểu và cậu ta mới vừa thoát khỏi tầm mắt của nhóm người này, Lục Liễm Ninh lập tức ngã vào người cậu, Trần Miểu nhanh nhẹn đỡ người, để cánh tay cậu ta đặt lên vai mình.

Lục Liễm Ninh đội nón kết màu đen, mặc một cái áo khoác caro màu nâu dáng dài, sắc mặt trắng nõn, đầu lệch qua tựa trên đầu vai Trần Miểu, hai người dựa vào nhau rất gần, Trần Miểu thậm chí có thể ngửi được mùi rượu trên người cậu ta.

Đi một lát, Lục Liễm Ninh đột nhiên hơi híp mắt nói: "Nóng..." Sau đó bắt đầu duỗi tay muốn cởi nút áo khoác.

Trần Miểu nhanh nhẹn đè lại cái tay đang cởi nút áo kia, cảm thấy người này thật sự uống nhiều rồi, dùng giọng nói nhẹ nhàng mà nói: "Về nhà rồi cởi nhé, chúng ta sắp về tới nhà rồi."

Kết quả hai người lôi lôi kéo kéo, còn chưa đến được gara ngầm, chỉ mới đến cửa, Lục Liễm Ninh đã phản ứng giống như bị cái gì đó chọc cho bừng tỉnh.

Phản ứng cực nhanh, cởi mũ của mình xuống, đôi lên cho Trần Miểu.

Trần Miểu trong nhất thời chưa kịp phản ứng, ngơ ngác ngẩng đầu: "Cái gì vậy..."

Là chụp lén, đối với những chuyện như thế này Lục Liễm Ninh đã có tính mẫn cảm, nhưng Trần Miểu chưa từng trải qua, đến bây giờ cũng không rõ tình huống lắm.

Cậu vừa mới ngẩng đầu đã bị một bàn tay to đè lại, Lục Liễm Ninh ấn tay trên mũ, Trần Miểu có thể cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay đó xuyên qua chiếc mũ, bàn tay lại hơi dùng lực đè cái đầu cậu xuống thấp một chút.

Giọng nói rõ ràng của Lục Liễm Ninh từ bên cạnh truyền đến: "Cậu đi cạo đầu không đẹp chút nào."

Cho nên đây là do Lục Liễm Ninh sợ cậu bị chụp lại truyền ra ngoài sẽ làm cậu ta mất mặt hay sao nhỉ...

Trần Miểu nương theo lực tay của Lục Liễm Ninh mà cúi đầu xuống.

***

Hmu hmu hiếm hoi lắm anh Ninh mới hơi dịu dàng giống vậy á.

Bình luận

Truyện đang đọc