SỰ BÁO THÙ CỦA CHÀNG RỂ CỰC PHẨM


Cùng lúc đó, trong lòng Kim Lăng Quốc có chút trống rỗng
Tên Trương Trần này vừa tới liền nói mình học được vài chiêu từ Tiền Sinh Bình, chỉ với vài chiêu này mà đã đánh bại được đệ tử đắc ý nhất của lão, vậy Tiền Sinh Bình kia phải mạnh tới cỡ nào chứ?
Lúc này, Kim Lăng Quốc trong lòng mắng mỏ về tin tình báo của mấy tên đệ tử, gã Tiền Sinh Bình này là ai, trước giờ lão chưa từng nghe tới, có lẽ nào người là một cao thủ ở ẩn của Long Quốc, chỉ là xuất chiến vào phút chót giống như mình không?
Nhưng nói đi nói lại, Trương Trần này cũng đã đánh vào mặt lão rồi, giờ lão cũng không còn cách nào né tránh được nữa, chỉ mong người đệ tử tiếp theo vớt vát lại được chút thể diện, đồng thời lão cũng có thể nhìn ra thủ pháp của tên Trương Trần kia, từ đó thăm dò khả năng thật sự của gã Tiền Sinh Bình thần bí kia.

“Vọng Văn Vấn Thiết à?”, Trần Kim cười nhẹ một tiếng, nếu như nói cách dùng lực là tiêu chuẩn chuẩn mực nhất về kỹ năng cơ bản trong châm cứu, thì Vọng Văn Vấn Thiết chính là kỹ năng căn bản nhất của Đông y nói riêng và cả ngành y học nói chung.

Dù sao, nếu như không chẩn đoán được bệnh nhân mắc phải căn bệnh gì thì dù thủ pháp châm cứu có điêu luyện đến đâu cũng không có tác dụng
Vọng Văn Vấn Thiết được truyền lại tới tận bây giờ, không phải chỉ là nghe cho sướng tai, nói cho sướng miệng vậy đâu!
Hơn nữa, 99% số người học y có mặt tại đây, bài học cơ bản đầu tiên lúc vào nghề chính là Vọng Văn Vấn Thiết, dù gì thì không phải ai cũng có thầy chỉ dẫn.

So với thủ pháp dùng kim châm cứu đâm qua mâm sắt vi diệu của Trương Trần, vọng văn vấn thiết thực tế hơn nhiều, bọn họ cũng có thể hiểu được.

“Được thôi, vậy trong bốn phương pháp này, mấy người muốn chọn cái nào?”, Trương Trần hỏi
“Tất nhiên là “Vọng” (Nhìn) rồi, thông qua việc quan sát biểu hiện của bệnh nhân để đưa ra kết luận, kết luận của ai chính xác nhất người đó thắng, thế nào?”, Kim Lăng Quốc cũng không mất đi sự kiêu ngạo và căm phẫn.

“Được thôi!”, Trương Trần gật đầu.


Hai bên đều đã thống nhất, viện trưởng Ngô đứng dậy nói sơ qua về quy tắc, rồi gấp gáp lui về chuẩn bị.

Hai bên sẽ lựa chọn một bệnh nhân bất kì, để tránh hai bên gian lận, ở Long - Hàn, mỗi nước sẽ cử một người đi theo quan sát mỗi bên, rồi đem kết quả chẩn đoán viết lên giấy
Khi bệnh nhân tới, Trương Trần và đội tham dự của nước Hàn đồng loạt viết kết quả của mình xuống, cuối cùng sẽ công bố trước công chúng, như vậy sẽ tránh được việc khi hai bên nói ra đáp án giống nhau, một bên sẽ nói bên còn lại gian lận.

Trương Trần yên lặng ngồi chờ đợi trên đài thi đấu, Kim Lăng Quốc cử ra đệ tử lớn tuổi nhất của mình tham chiến, nhìn qua gương mặt người đó thì cũng phải gần 40 tuổi rồi!
“Thầy yên tâm, con sẽ không làm thầy thất vọng đâu, con sẽ đòi lại danh dự của chúng ta!”
“Được!”, Kim lăng quốc gật đầu, không nói gì thêm nữa
Phía dưới đài thi đấu, mọi người đồn đoán coi lần này liệu phần thắng sẽ thuộc về ai, dù cho trận trước thủ pháp của Trương Trần thật sự làm họ bị shock, nhưng tiếc là học vấn của họ quá thấp, mấy thủ pháp này đối với họ giống như việc dạy toán cao cấp cho học sinh tiểu học vậy, bọn họ chỉ biết thốt lên ồ woa, lợi hại quá, thật là vi diệu mà, nhưng bọn họ cũng chẳng hiểu được thực hiện kiểu gì.

Chỉ là vọng văn vấn thiết lại không giống như vậy, chỉ cần là những người học y có mặt tại đây đều có thể ít nhiều hiểu được.

Còn vị truyền nhân của Dược Vương Cốc, đôi mắt đẹp không ngừng nhìn khắp người Trương Trần, trong ánh mắt đó lộ rõ sự hứng thú, Hồi Xuân Thủ của thủ đô cũng nhìn Trương Trần, còn có con cháu của mấy gia tộc Đông y lớn cũng dồn hết sự chú ý lên người anh.

Chàng trai trẻ này xuất hiện một cách bất ngờ, hơn nữa chiến thắng một cách rất dứt khoát, vô hình chung làm cho người xem trở nên tò mò với kết quả trận đấu tiếp theo
Ở góc phía đông, Chu Nhân Kiệt cười nhạo cô cháu gái đang hưng phấn tột cùng, nói: "Lúc nãy chỉ là ăn may thôi, nhưng mà châm cứu và vọng văn vấn thiết tuyệt nhiên không thể làm bừa được, châm cứu chỉ cần chăm chỉ luyện tập là được, cái còn lại nhất định phải có kiến thức và kinh nghiệm khám bệnh trên 10 năm, lần này để ông coi cậu ta làm được gì!"
Chu Viên Viên liếc nhìn ông nội mình, cũng không nói gì nữa, trong lòng cô ta hiểu rõ, lần này hoàn toàn là đọ kinh nghiệm, số lượng bệnh nhân từng chẩn đoán càng nhiều, kinh nghiệm càng phong phú, mà nước Hàn lần này cử ra rõ ràng là đại diện lớn tuổi nhất.


Bên phía bộ trưởng Vương, ông ấy cũng đang dò hỏi Tiền Sinh Bình!
Trong lúc công chúng đang đồn đoán, viện trưởng Ngô cũng quay lại rồi, sau lưng còn dẫn theo một người đàn ông khoảng 30 tuổi, công chúng thấy viện trưởng Ngô quay lại liền lập tức im lặng, kịch hay chuẩn bị bắt đầu rồi!
"Các vị, đây là bệnh nhân do hai nước Long - Hàn tuỳ ý lựa chọn, chúng tôi sẽ dùng thiết bị, cách khám của hai bên và lời khai của bệnh nhân rồi ghi đáp án lên giấy”.

Viện trưởng Ngô giơ tờ giấy trong tay lên, sau đó dùng một ly nước chặn nó lại, nói: "Bây giờ, mời hai đội bắt đầu quan sát và viết kết luận của mình lên giấy, thời gian cho phần thi này là 10 phút!”
Ngay sau khi viện trưởng Ngô dẫn người lên và tuyên bố anh ta là đạo cụ để thi đấu, đám đông phía dưới bắt đầu cùng với những nguời thân quen bên cạnh thì thầm bàn luận
Bốn bề là những tiếng xì xào bàn tán, còn Trương Trần và đại diện nước Hàn trên sân khấu thì khẽ gật đầu.

Đại diện của nước Hàn tên là Lý Thuần Chính, gã ta lập tức cầm lấy tờ giấy và bút than, nhìn đăm đăm về phía người bệnh vốn trông không khác gì một người khoẻ mạnh bình thường kia, hay nói cách khác là một đạo cụ!
Đồ đệ này của Kim Lăng Quốc là người lớn tuổi nhất, và cũng là người có kinh nghiệm phong phú nhất, vai vế của Kim Lăng Quốc quá lớn, tất nhiên không phải ai cũng xứng đáng để lão ra tay, mà Kim Lăng Quốc không ra tay thì bệnh nhân đều là gã khám.

Nhiều năm tích luỹ lại, số bệnh nhân mà gã từng chẩn đoán không được một ngàn người thì cũng phải được tám trăm.

Liếc nhìn Trương Thần ở bên cạnh, Lý Thuần Chính cười lạnh một cái, với một cuộc tỉ thí kinh nghiệm như thế này, gã không tin một người trẻ tuổi như Trương Trần có thể hơn mình!
! !
"Lão Tiền, ông thấy thế nào?", bộ trưởng Vương có phần căng thẳng, nói

“Sắc mặt bệnh nhân không có điểm gì bất thường, nhưng chỉ cần quan sát kĩ sẽ nhận ra gương mặt người bệnh có chút vàng vọt hơn người bình thường, đây là biểu hiện của suy nhược, lại nhìn quần áo mà người đó đang mặc, nhiều hơn người thường một lớp áo khoác, dù cho là chuẩn bị trước những lúc cần, nhưng anh ta lại mặc trên người, chứng tỏ anh ta sợ lạnh hơn người bình thường, đây là biểu hiện của chứng ớn lạnh! "
Tiền Sinh Bình cũng đang cẩn thận quan sát người bệnh, nghe thấy câu hỏi của bộ trưởng Vương cũng nhỏ giọng đáp.

Chỉ có điều ông ấy lại tiếc nuối lắc đầu.

"Sao rồi?", bộ trưởng Vương chưng ra bộ mặt không hiểu gì hết.

"Haha!", Tiền Sinh Bình cười khổ, giảng giải: "Bộ trưởng Vương, ông có biết vọng văn vấn thiết vốn là một tổng thể, nếu như chỉ dựa vào việc quan sát (Vọng) bên ngoài, tôi cũng chỉ biết được nhiêu đó mà thôi, tuy nhiên tỉ lệ chính xác cũng chỉ dám chắc 50%".

"Đây chỉ là quan sát nhưng muốn nhìn ra căn nguyên của bệnh, đúng là khó càng thêm khó, trừ khi thêm cả Văn, Vấn, Thiết ba thứ này mới có thể chẩn đoán chính xác được
"Vậy thì!.

?", bộ trưởng Vương vừa định nói gì đó, Tiền Sinh Bình liền giải thích thêm: "Vừa rồi, thủ pháp của Trương Trần đúng là chưa từng thấy, nhưng mà trước mắt cả Long Quốc, sợ là cũng không tìm được một người như vậy, nhưng mà giờ là cái này! luận về tuổi tác và kiến thức cậu ta đúng là sẽ có chút thiệt thòi!"
"Vậy tại sao Trương Trần chỉ ngồi im không động đậy, đừng nói là cậu ta không nhìn ra cái gì nhé!", bộ trưởng Vương lau mồ hôi, nói
"Cậu ta có động đậy hay không cũng đâu quan trọng, dù gì cậu ta cũng không đại diện cho ai hết, thắng thua cũng là việc của riêng cậu ta thôi!", Tiền Sinh Bình thản nhiên đáp, bộ trưởng Vương im lặng không nói lời nào, vẻ mặt lộ rõ sự tiếc nuối.

Trong khi tất cả mọi người đều đang dựa trên kinh nghiệm của bản thân nhìn ra được một vài chứng bệnh, trên sân khấu, Lý Thuần Chính ngưng bút, cười lạnh.

"Haha, bác sĩ Trương, sao cậu lại không nhúc nhích gì hết vậy, thời gian sắp hết rồi, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được triệu chứng gì nên không biết nên viết gì à?”, Lý Thuần Chính châm chọc
"Có vài từ thôi, cũng chẳng đáng để động bút!", Trương Trần lắc đầu đáp

"Xì", Lý Thuần Chính cười đểu một tiếng, gã nhìn ra 6 triệu chứng chồng chéo lên nhau, nếu chỉ viết thôi cũng đã mất nửa ngày mới xong, Trương Trần lại còn nói chỉ có vài từ, đúng là trò cười cho người trong nghề!
Từ lúc sinh ra sợ là thằng nhóc này chỉ học mỗi những kiến thức căn bản của châm cứu mà bỏ qua những kiến thức y khoa khác, trong ván trước, thằng ranh này cũng chỉ là may mắn bốc trúng sở trường mà thôi, để xem lần này Trương Trần làm sao để giữ thể diện khi thua.

Cầm tờ giấy kết quả trên tay, gương mặt già của viện trưởng Ngô cũng có chút bối rối, không ngừng nháy mắt nhìn Trương Trần, cậu động đậy chút coi nào, ông ta sắp biến mặt mình thành quả mướp khô, mắt cũng sắp co rút lại rồi, mà Trương Trần làm như không nhìn thấy khiến ông ta sốt ruột quá chừng!
Cuối cùng, cùng với tiếng chuông vang lên, đồng hồ đếm ngược cũng đã chạy tới giây cuối cùng!
Viện trưởng Ngô thở dài một hơi, tiến lên phía trước, cầm lấy tờ đáp án của Lý Thuần Chính, nhìn thấy Trương Trần không viết một nét nào, ông ta chỉ có thể đối chiếu của Lý Thuần Chính trước rồi.

Dù người xem bốn phía đều có chút nghi hoặc, nhưng mà lần này họ đã rút ra bài học rồi, không có lập tức lên tiếng, tránh việc giống như ván trước, bị Trương Trần cho một pha lật ngược tình thế.

"Anh Lý Thuần Chính, đúng được 6 trên 8 hạng mục, và phương pháp điều trị đề xuất cũng rất thoả đáng!", viện trưởng Ngô đem kết quả kiểm tra của bệnh viện và kết quả của Lý Thuần Chính đồng loạt giao cho giám khảo
"Sai, hoàn toàn sai rồi, sai một cách hoàn toàn!", Trương Trần đột ngột lên tiếng
"Tên này lại muốn bày trò gì vậy?", không ít người cảm thấy nghi ngờ, vốn là họ đã quyết định là không chờ tới kết quả cuối cùng sẽ không cười nhạo Trương Trần, nhưng bọn họ thật sự là không nhịn được rồi!
Phải biết là lúc Trương Trần và đối thủ đang quan sát, bọn họ cũng có quan sát, này có lẽ nào là chẩn đoán của bọn họ cũng bị cho là sai à!
"Nếu như tôi đoán không nhầm, những triệu chứng anh ta viết chỉ là triệu chứng cơ bản của chứng ớn lạnh, mà nếu đã là bệnh thì phải tra ra tận gốc rễ của bệnh nằm ở đâu”.

Bỏ qua những nghi hoặc của đám đông, Trương Trần dứt khoát nói: "Bệnh nhân chỉ là bị thận yếu, Đông y lấy cơ thể làm gốc, tất cả triệu chứng chỉ là trên sách vở mà thôi, thật ra cách chữa trị rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày bệnh nhân chạy vượt dã 5km, không tới một tháng sẽ có hiệu quả!"
"Cái gì, chỉ có mỗi vậy sao, có khi nào là thật không?"
"Tôi thấy chỉ là lạnh gan, dạ dày và lá lách không tốt, trừ khi! ”
Khi những lời của Trương Trần vừa kết thúc, rất nhiều người cảm thấy nghi hoặc với chính mình, bất kể là Lý Thuần Chính hay bọn họ, không một ai nói là thận yếu cả, cái này không phải là họ dốt, mà chỉ là dựa vào kinh nghiệm của bản thân và hai mắt để quan sát, thật là khó phán đoán mà!.


Bình luận

Truyện đang đọc