SỰ LỰA CHỌN CỦA EM CHỈ CÓ THỂ LÀ TÔI


Reng ...!Reng ...
Diệp Châu Anh mò mẫm ngồi dậy tắt báo thức.

Vừa thay đồ, vệ sinh cá nhân xong là tiếng chuông cửa cũng reo.

Từ Giai Ý đến sớm thật.

Diệp Châu Anh chạy ra mở cửa cho Từ Giai Ý.

Vừa mở cửa, Diệp Châu Anh thấy cô nàng lấm la lấm lét đóng cửa lại, sau đó hét lớn.
“Diệp Châu Anhhhh, sao đối diện nhà cậu lại có một anh chàng đẹp trai thế kia ???? Không phải cậu bảo căn nhà bên đó là của một cậu sinh viên nào đó thuê sao ?????? Diệp Châu Anh, tớ thấy anh chàng đó rất được nha, cậu mau mau chuyển đối tượng đi, quên ngay tên Sở Tu Kiệt đó đi.” Diệp Châu Anh choáng váng hết cả đầu.
“Dừng, cậu nói gì thế ? Cậu vừa gặp chú Bách Nhiên à ?” Từ Giai Ý giương đôi mắt tò mò nhìn Diệp Châu Anh.
“Chú Bách Nhiên ? Chú á, cậu là đang gọi anh chàng nhà bên sao ?”
“Phải, chú ấy 37 tuổi rồi, không gọi là chú thì gọi là gì chứ ?”
Từ Giai Ý đưa tay lên xoa xoa cằm, ra vẻ nghĩ ngợi một chút.
“Tiểu Anh Anh của tớ, mặc dù tuổi tác có hơi lớn một chút.

Nhưng tớ thấy anh chàng đó vẫn rất được nha.

Có thể thử thì mau mau hốt liền đi.

Cực phẩm như vậy tớ nghĩ là ong bướm bu đầy đấy.” Diệp Châu Anh nhìn Từ Giai Ý đang phấn khởi bên cạnh.


Nhớ lại Sở Bách Nhiên mấy ngày qua cùng mình ăn uống, đi dạo phố, đi siêu thị.

Lúc nào cũng một mình, nếu không đi cùng cô thì sẽ là đi một mình.

Tuy nhiên, mỗi lần đi cạnh chú ấy, đúng thật là rất thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Từ mấy cô bé tuổi teen, đến các mẹ, các bà.

Chậc, chú ấy thực sự là rất thu hút.

Nhưng cô vừa trải qua một mối tình, cảm thấy vẫn còn rất mệt mỏi.

Hiện tại vẫn chưa muốn bắt đầu một cuộc tình mới.

Huống chi, cô cũng chẳng biết chú ấy rốt cục là có vợ hay là có người yêu chưa nữa.

Vả lại chú ấy có thích cô hay không ? Mặc dù mấy hôm nay qua lại với Sở Bách Nhiên hơi nhiều, Diệp Châu Anh đoán là anh vẫn độc thân, nhưng không phải chính miệng anh nói thì cô cũng chẳng biết.
“Ý Ý, tớ vừa mới chia tay.

Bây giờ tớ chỉ muốn nghỉ ngơi thư giãn đầu óc thôi.

Nếu cậu thích, có thể thử thử xem.” Diệp Châu Anh cười cười đẩy Từ Giai Ý một cái.

Từ Giai Ý phồng má lên, giơ tay dấu X.
“Không nhé, chị đây chỉ thích trai trẻ, trai càng trẻ chị càng thích.

Chị thích làm phú bà bao nuôi hơn.

Anh chàng đó cũng khá đẹp trai đó, nhưng không phải gu của chị rồi.” Diệp Châu Anh vừa nghe cô nói xong liền bật cười.
“ Vậy thì cậu mau mau kiếm một em trai về ra mắt tớ xem nào.”
“Cậu cứ chờ đó, tớ cảm thấy là tớ thực sự sắp kiếm được một em trai về rồi đấy.”
“Gì đấy ? Thật sao ? Sao bây giờ cậu mới nói ? Hôm nay tớ phải khai thác cho bằng hết những chuyện mà cậu giấu tớ đó.” Từ Giai Ý bước lại gần choàng vai Diệp Châu Anh.
“Đi thôi đi thôi, mau đem đồ xuống xe cất.

Trên đường đi tớ sẽ kể cho cậu nghe một số chuyện thú vị nhé.

Nếu cậu thích, tớ kêu em trai tớ cũng kiếm cho cậu một bé trai nhé, phú bà Diệp.”
Diệp Châu Anh quay sang gạt tay Từ Giai Ý xuống.


Kéo vali, cầm túi xách vừa đi ra cửa vừa nói.
“Thôi đi, tớ không thích mấy bé trai giống như cậu được đâu.

Cảm thấy quen mấy anh chàng đó tớ giống mẹ hơn là giống người yêu đó.

Mau đi, trễ mất bây giờ.” Nói rồi hai người cùng nhau dọn đồ xuống xe.

Chuẩn bị lên đường đến đảo Thiên Kì.
Trên đường đi, Từ Giai Ý kể rất nhiều về cậu trai cô ấy mới quen gần đây cho Diệp Châu Anh nghe.

Thực ra con người Từ Giai Ý sống rất phóng khoáng.

Từ Giai Ý lại vừa xinh xắn cùng giỏi giang, cộng thêm tính cách vui vẻ, người yêu thích Từ Giai Ý có thể xếp hàng dài cả thành phố Hải Ninh.

Nhưng cô nàng vẫn chưa thực sự tìm được một đối tượng để yêu lâu dài, chỉ quen chơi vài bữa, chán lại đổi người khác.

Thật ra có đôi khi, Diệp Châu Anh cũng muốn sống một cuộc sống như Từ Giai Ý.

Sống vô tư vô lo, muốn làm gì thì làm.
-----
Đến resort, Diệp Châu Anh cùng Từ Giai Ý lại quầy check in nhận phòng.

Cô và Từ Giai Ý đã đặt cùng một phòng để hai người có thể ở cùng nhau, buổi tối có thể tâm sự.

Nhưng trên đường đi Diệp Châu Anh nghe Từ Giai Ý bảo ngày mai cậu trai của cô ấy sẽ tới.

Thế nên Diệp Châu Anh quyết định đặt thêm một phòng nữa.


Cô cũng không muốn làm bóng đèn của đôi bạn trẻ.
"Cô Diệp đúng không ạ ? Hai phòng chị đặt vừa được nâng cấp lên phòng deluxe.

Đây là thẻ phòng của chị ạ." Nói rồi cô nhân viên tại quầy tiếp tân chìa hai chiếc thẻ đen ra Diệp Châu Anh.

Diệp Châu Anh hết sửng sốt.
"Phòng Deluxe sao ? Sao tôi lại được nâng cấp lên phòng deluxe vậy ạ ?"
"Dạ, là do chị đặt phòng trùng hợp trúng vào ngày ưu đãi mỗi tháng của resort bên em nên đã được nâng cấp lên ạ." Cô tiếp viên cười thân thiện nhìn Diệp Châu Anh.

Tới ngay cả cô cũng vừa mới biết là resort của mình bỗng dưng lòi ra thêm một chương trình ưu đãi mỗi tháng đây.
"Vâng, vậy cảm ơn ạ." Diệp Châu Anh chỉ cảm thấy mình cũng thật là may mắn, không quá để tâm nữa, liền nhận lấy thẻ phòng về phòng của mình.
Sau khi vào phòng cất đồ đạc, Từ Giai Ý hẹn Diệp Châu Anh xuống nhà hàng buffet bên dưới để ăn trưa rồi cùng nhau đi bơi tại bể bơi vô cực của resort.

Diệp Châu Anh soạn sẵn đồ bơi vào một chiếc túi vải, rồi đi xuống nhà hàng mà Từ Giai Ý nói.
“ Tiểu Anh, tớ ngồi ở đây.” Diệp Châu Anh nghe thấy Từ Giai Ý liền quay đầu lại, đi về phía cô.
“Cậu đợi lâu không ? Chúng ta ăn xong thì tới bể bơi đúng không ?”
“Đúng vậy đó, cậu mau mau đi lấy đồ ăn đi.

Tiểu Anh, tớ có đem một bộ bikini rất cháy cho cậu.

Nhất định hôm nay cậu phải mặc cho tớ ngắm đó.”.


Bình luận

Truyện đang đọc