SỰ QUYẾN RŨ CỦA SÓI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hỏa Dực Phi Phi



Hẻm Nhền Nhện tồn tại qua thời gian rất dài, dài đến nỗi ông nội Từ Bắc cũng không thể vượt qua thời gian ban đầu của hẻm Nhền Nhện.

Đây là một thành khu xưa nhất trong thành nhỏ ở thành phố phía bắc, nghe nói có không ít chuyện kể hoặc bi thương hoặc vui vẻ, hoặc tráng liệt hoặc kinh khủng, truyền thuyết đếm không xuể.

Hẻm Nhền Nhện này không có điểm gì sáng, vì vậy chính quyền thành phố xem hẻm Nhền Nhện như “tích lũy văn hóa giàu có nhất trong thành phố” để lưu giữ.

Từ Bắc vẫn luôn rất tự mình biết mình xếp bản thân vào loại mù chữ, cho nên đối với hẻm Nhền Nhện, ngoại trừ cảm thấy nơi này là nơi ẩn thân tuyệt hảo, thì hắn không có cảm xúc gì khác.

Ở trong này hắn có một căn phòng thuê dài hạn, ở nơi sâu nhất trong hẻm Nhền Nhện.

Hẻm Nhền Nhện có vô số lối vào, nhưng cho dù đi vào từ lối nào, muốn đến được chỗ của Từ Bắc, khoảng cách đều rất xa, khoảng cách này để người không dốc lòng nghiên cứu địa hình mất hồn lạc đường mười mấy lần.

Phòng ở lầu hai, tuy nói lầu một rất tiện chạy trốn, nhưng cũng rất dễ bị người kẹp chết ở hai đầu.

Lầu hai thì tốt hơn nhiều, chặn trước cửa thì phải lên lầu trước, phòng này tuổi tác lớn hơn Từ Bắc ba bốn lần, cầu thang giá sắt ván gỗ vừa giẫm lên liền kêu thảm thiết, có thể so với chuông báo động, điện hư cũng không bị ảnh hưởng. Còn về cửa sổ sau, vậy thì càng không cách nào chặn, dưới cửa sổ sau là WC đa năng của nhà dân hẻm bên cạnh tự xây không xin phép, nếu như chạy trốn, có thể bò dọc theo bệ cửa sổ bên dưới đi ra ngoài, muốn từ ngoài bò vào nhà, thì trước tiên phải bò qua nóc nhà tuyết dày là có thể đè thủng của WC kia, độ khó tương đối lớn.

Từ Bắc dẫn theo Lang Cửu giẫm lên cầu thang kêu thảm thiết đi lên thẳng, đi không được mấy bước, hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, dừng bước, quay đầu lại nhìn Lang Cửu, Lang Cửu một tay cầm vali, một tay cầm ba mươi cái bánh kẹp thịt, có chút mờ mịt nhìn hắn.

“Mày đi lên cầu thang không có tiếng động?” Từ Bắc có chút khó hiểu, Lang Cửu thân hình cũng không khác mình bao nhiêu, mỗi lần lên lầu hắn cho dù có cẩn thận bao nhiêu, cũng không thể ngăn được cầu thang phát ra tiếng vang, nhưng vừa nãy lên lầu hắn hình như chỉ nghe được tiếng bước chân của mình, “Mày đi tiếp đi.”

Lang Cửu không biết Từ Bắc có ý gì, nhưng vẫn rất nghe lời tiếp tục đi lên lầu, Từ Bắc nhìn chằm chằm một hồi, xem như xác định, tư thế đi bộ của Lang Cửu không có gì dị thường, nhưng đích xác là đang trong tình huống cầm nhiều đồ như vậy lại không khiến cầu thang phát ra chút xíu tiếng vang nào.

“Mày từng luyện khinh công sao…” Từ Bắc đi theo phía sau, nghe mình đạp ra tiếng kêu gào, cảm thấy sự khác biệt có hơn lớn quá, “Sao lại có thể không có chút tiếng động nào…”

Lang Cửu sững một cái, những lời này của Từ Bắc cậu có hơi vất vả để hiểu, nhưng giữa cái hiểu cái không, rất phối hợp nâng một nửa chân nặng nề đạp vào cầu thang. Lúc này cầu thang không chỉ phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tục không dứt, mà đến cả giá sắt cũng lung lay, bụi đóng mấy thập niên trên cầu thang lớp sau nối tiếp lớp trước rơi xuống.

Từ Bắc sợ hết hồn, vịn tay cầu thang sửng sốt một giây, bất chấp đất đang rơi từ trên đầu xuống, nhào lên phía trước, dũng cảm quên mình ôm chân Lang Cửu: “Đệt mợ, tiên sư nhà tôi ơi, tao không phải có ý này… mày cứ đi như vừa rồi là được… đừng đạp…”

“Ừm.” Lang Cửu bình tĩnh đáp một tiếng.

Vào phòng Từ Bắc cởi áo khoác của mình vừa đập vừa giũ liên tục một trận, một cái giậm chân vừa rồi của Lang Cửu, “tích lũy văn hóa” từ đời ông nội trong cái nhà này liền rơi rụng khắp người hắn.

Lang Cửu vào cửa cũng không làm gì khác, vừa ném đồ đi liền bắt đầu nghiên cứu túi giấy gói bánh kẹp thịt, nghiên cứu một hồi không ra kết quả gì, vì vậy há miệng cắn một phát, cả giấy cả bánh đều ăn vào miệng.

Từ Bắc thở dài, bước qua cầm lấy bánh kẹp thịt trên tay cậu, chặn giấy lại: “Bánh kẹp thịt có vỏ ăn ngon không?”

“Ừm.”

“Ừm ông nội mày, ăn xong cái này cởi đồ ra, toàn là bụi.”

“Ừm.”

Từ Bắc xoay người vào phòng bếp, phòng này có khoảng thời gian không ai ở, hệ thống sưởi lại rất đầy đủ, nhưng không có nước nóng.

Trong nhà không có đóng bụi, xem ra cháu gái chủ nhà vẫn lên dọn dẹp định kỳ, Từ Bắc không ngại cô bé ra vào, trong nhà này trừ mấy thứ tắm rửa quần áo thì không có đồ đạc riêng tư gì, chỉ là việc chủ nhà giúp khách trọ dọn dẹp phòng ở thì có chút… Từ Bắc cười cười, đáng tiếc cô bé này quá nhỏ.

Chờ hắn đun xong nước từ phòng bếp đi ra, thấy Lang Cửu đang theo chỉ thị của hắn cởi quần áo, nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống: “Con trai bố ơi, mày đang làm gì đó!”

“Cởi đồ.” Lang Cửu trả lời rất kiên quyết, cầm quần áo trên tay ném xuống đất, hài lòng cười, lộ ra một cái răng chó bên phải cùng nửa má lúm đồng tiền.

Từ Bắc nhìn quần áo ném đầy đất, cảm thấy đầu có hơi đau, tay vịn khung cửa lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, phát ra một tiếng rống giận: “Vậy mẹ nó cũng không cần cởi trụi hết chứ!”

“Thoải mái.” Lang Cửu đá đá quần áo dưới chân, cơ thể trần truồng xoay người lại cầm một cái bánh kẹp thịt bắt đầu ăn, mỗi cái chỉ cần bốn miếng đã không thấy tăm hơi, sau đó lại cầm một cái tiếp tục.

“Nếu mày thật sự là con bố, bố có khi đã thật sự bóp chết để mẹ mày sinh ra lần nữa,” Từ Bắc từ từ đi tới nhặt quần áo dưới đất lên, ngón tay móc quần lót của Lang Cửu đưa tới trước mặt cậu, “Bố biết vóc người mày đẹp, trổ mã cũng không tồi, nhưng người là người, mặc quần áo là điều tối thiểu, ít nhất cũng phải mặc quần lót.

Lang Cửu nuốt một miệng đầy bánh kẹp thịt, cau mày nhìn quần lót, nói câu không thích, cầm lấy quần dài trên tay kia của Từ Bắc bắt đầu mặc vào. Từ Bắc vừa nhìn hành động này, lập tức vui vẻ, hiểu ý Lang Cửu, cười cười nằm xuống giường: “Ôi chao, con trai ơi, Hồ Hồ ơi, mày không thích mặc quần lót đúng không… vậy thì thả rông đi, thật không ngờ mà…”

Từ Bắc đang vui vẻ, cầu thang ngoài cửa đột nhiên vang lên.

Hắn lập tức ngừng cười, cẩn thận nghe ngóng, bước chân có hơi trầm, Từ Bắc thầm mắng một câu, đệt! Nhảy xuống khỏi giường, mấy bước đã chạy đến cạnh cửa, nhấc lên một miếng ván sàn, từ phía dưới lấy ra một con dao bầu, ngồi xổm cạnh cửa, đồng thời làm dấu tay với Lang Cửu, bảo cậu đừng lên tiếng.

Lang Cửu ngậm nửa cái bánh kẹp thịt đang mặc quần được một nửa, vừa thấy chỉ thị này của hắn, lập tức đứng yên tại chỗ.

Người này đi rất chậm, mỗi một bước đặt xuống đều là một tiếng nặng nề, kèm theo tiếng gào thét của cầu thang, dần dần nhích tới cửa phòng Từ Bắc.

Từ Bắc tay nắm chặt dao bầu, hắn có chút khó hiểu, vừa nãy mình vào cửa, dọc đường đều chú ý sau lưng không hề có người đi theo, sao mà lúc này lại có người lên…

Hơn nữa người này tương đối ngốc, tiếng bước chân không hề có ý che giấu thì thôi đi, đi tới cửa liền trực tiếp vặn khóa cửa, Từ Bắc cũng kinh hãi, mẹ nó đây là ai vậy!

Vặn một cái cửa không mở, người bên ngoài trực tiếp đập một cái lên cửa, tiếp theo gọi một tiếng: “Anh Tiểu Bắc, có phải anh về đấy không!”

“Đệt mợ!” Từ Bắc liền ngồi sụp xuống đất, lại vội vàng nhảy lên, dao giấu trở lại dưới sàn nhà, nghiêng đầu kêu một tiếng với Lang Cửu vẫn đang đứng yên đằng xa, “Con mẹ nó mày mau mặc quần cho xong!”

Nhìn Lang Cửu đã mặc quần đàng hoàng, Từ Bắc mới mở cửa ra.

“Anh Tiểu Bắc về thật rồi,” người ngoài cửa nhảy lên xông vào, cầm trên tay bốn bình nước ấm cỡ lớn, khó trách vừa rồi lên lầu phải vận nội lực thâm hậu, “Thật là, sao về mà không nói với bọn em một tiếng, đưa tới chút nước nóng cho anh!”

Từ Bắc đóng kỹ cửa lại: “Anh mới vào cửa, thì em đã theo ngay sau.”

“Ông nội em nghe tiếng anh, nói anh về rồi, em mừng muốn chết, lập tức đem nước lên cho anh, sao anh không mở cửa, em đang định lấy chìa khóa mở cửa đây…”

Cô bé mặc áo lông đỏ rực vẻ mặt hưng phấn trước mắt này chính là cháu gái của chủ nhà, là cô gái ốc bưu(1) định kỳ lên thu dọn phòng ở cho hắn. Cô gái ốc bưu dáng dấp rất ngọt ngào, đáng tiếc tuổi quá nhỏ, mới lên lớp mười, hơn nữa thuộc loại trổ mã tương đối trễ, Từ Bắc không hề có hứng thú.

Có điều… tuổi so với Lang Cửu cũng không chênh lệch mấy, có lẽ đây là một cơ hội, để Lang Cửu tiếp xúc con gái một chút, tránh cho cậu suốt ngày bí bách tìm mình phát tiết.

“Ồ, đây là em anh sao, đẹp trai quá,” cô gái ốc bưu hưng phấn áp tới, không đợi Từ Bắc giới thiệu đã phát hiện ra Lang Cửu đang đứng trong phòng nhìn cô bé chằm chằm, thân thiệt đưa tay ra với cậu, “Chào anh, em tên là Trần Tiểu Vũ, em ở ngay lầu dưới.”

Lang Cửu tựa hồ có hơi không kịp phản ứng, trong miệng còn cắn bánh kẹp thịt, tay xách lưng quần không nhúc nhích, chỉ nhìn Trần Tiểu Vũ.

“Người ta bắt tay với mày kia, cầm lắc một cái.” Từ Bắc bên cạnh nói một câu, còn nháy mắt, Lang Cửu chưa từng tiếp xúc với ai, càng không biết gì về những chuyện này, Từ Bắc có chút lo lắng cậu sẽ là ra phản ứng khó hiểu gì nữa.

“Không thích.” Lang Cửu trả lời rất kiên quyết, đồng thời còn nhíu mày một cái, trên mặt mơ hồ có chút mất kiên nhẫn.

Từ Bắc và Trần Tiểu Vũ đều sửng sốt, tay Trần Tiểu Vũ còn đang giơ ra, nhất thời không biết nên thu về hay tiếp tục giơ, có hơi lúng túng. Từ Bắc thầm mắng một câu tiên sư, đi tới kéo tay Trần Tiểu Vũ: “Em cứ kệ nó, nó cáu kỉnh thôi…”

Lời này vừa nói xong, ánh mắt Lang Cửu liền dừng lại trên tay Từ Bắc, vừa thấy tay hắn cầm tay Trần Tiểu Vũ, ánh mắt đột ngột thay đổi.

Loại ánh mắt đầy bài xích và thù địch này Từ Bắc đã từng thấy, ban đầu chính là ánh mắt này đã dọa Chu Tiểu Lôi sợ đến lăn từ trên giường hắn xuống.

Lúc ấy Lang Cửu vẫn là một con sói con thúi, bây giờ là người, là một người đàn ông vóc dáng xấp xỉ hắn, giẫm một cước có thể khiến cầu thang từ trên xuống dưới đều run rẩy, mặc dù trên mặt còn mang nét ngây thơ, nhưng ánh mắt cũng đã có sát ý đằng đằng.

Trong lòng Từ Bắc trầm xuống, muốn buông tay Trần Tiểu Vũ ra, cũng không chờ hắn hành động, Lang Cửu đã một bước xông tới, trực tiếp tóm tay Từ Bắc giũ một cái, sau đó kéo về bên cạnh mình.

Từ Bắc không tính là cường tráng bao nhiêu, nhưng từ nhỏ có ngu cũng không phải ngu ngây thơ, chỉ cần trên tay đối phương không có súng, một chọi một hắn chưa từng sợ ai, không ngờ lần này lại bị Lang Cửu lôi cho lảo đảo, thiếu chút quỳ xuống luôn, đưa tay nắm quần Lang Cửu mới đứng vững được.

“Mày làm gì vậy!” Từ Bắc có chút nổi sung, hung hăng rút tay ra, chuyện này nếu chỉ có hai người bọn họ thì cũng thôi đi, ngay trước mặt Trần Tiểu Vũ, phản ứng quỷ dị này của Lang Cửu không phải là chuốc thêm phiền phức cho hắn sao!

Lang Cửu không nói lời nào, mắt nhìn Trần Tiểu Vũ chằm chằm.

“Em… là em… làm gì sai… sao?” Trần Tiểu Vũ bị phản ứng này của Lang Cửu dọa sợ không ít, nửa ngày chưa bình tĩnh lại được, lời nói cũng không trôi chảy.

Lang Cửu vẫn không lên tiếng, đột nhiên nâng tay lên, Trần Tiểu Vũ bị dọa sợ đến rụt cổ lại, nhưng Lang Cửu chỉ là cúi đầu hắt hơi một cái xuống sàn nhà.

“Một hồi lão tử tính sổ mày, mày dám động đậy thử coi!” Từ Bắc hung tợn ném một câu đay nghiến không biết có tác dụng không với Lang Cửu, sau đó đổi thành tươi cười nói với Trần Tiểu Vũ, “Vừa rồi trên đường về bọn anh có gây gổ, nó còn đang lẫy, dọa em rồi…”

“Em không sao, em…”

“Em về trước đi, cảm ơn em đưa nước cho anh,” Từ Bắc giơ tay định vịn vai Trần Tiểu Vũ đẩy cô bé ra cửa, nhưng do dự một chút vẫn là không đụng vào cô, “Em về trước đi, nói với ông nội, anh dọn dẹp xong chỗ này thì xuống tìm ông đánh cờ.”

“Được,” Trần Tiểu Vũ quả nhiên vẫn còn nhỏ, vừa nghe lời này lập tức hưng phấn trở lại, trước khi ra cửa còn quay đầu lại vẫy vẫy tay với Lang Cửu, “Anh đẹp trai lát nữa cũng xuống nha, anh Tiểu Bắc và ông nội đánh cờ rất hay, xuống uống trà nhé.”

Từ Bắc đang định dùng ánh mắt cảnh cáo Lang Cửu không được vô lễ nữa, không ngờ Lang Cửu ngoài dự đoán đáp một câu: “Được.”

Giọng nói tương đối bình tĩnh.

Trần Tiểu Vũ nhảy nhót xuống lầu, Từ Bắc đóng cửa lại, khóa trái, sau đó xoay người chỉ Lang Cửu: “Nào, bố để mày sửa sang lại tâm trạng cho vui vẻ, bây giờ hai ta nói cho rõ ràng chuyện vừa rồi.”

Lang Cửu đối với phương thức biểu đạt này của Từ Bắc thật không thể nào hiểu được, cậu xoay tay lại cầm một cái bánh kẹp thịt trên bàn, vui vẻ đi tới.

“Mày vui cái rắm gì?” Từ Bắc giận không chỗ trút, vồ lấy bánh kẹp thịt trên tay cậu, tự mình cắn một cái, “Bố hỏi mày, vừa rồi mày có ý gì? Người ta lễ độ với mày như vậy, mày xem thái độ mày như cái trứng chim gì vậy kìa!”

Lang Cửu không lên tiếng, xoay người lại đi lấy một cái bánh kẹp thịt, trở lại trước mặt Từ Bắc đối nhau gặm.

Một đống lớn những lời tiếp theo của Từ Bắc bị cậu làm cho không biết nên tiếp tục thế nào: “Mày đúng là đồ ham ăn! Con mẹ nó mày trừ ăn ra còn biết làm gì khác sao…”

“Ừm.”

“Bỏ đi.” Từ Bắc đột nhiên không còn ý chí chiến đấu, rúc vào trong sô pha, “Con trai, bố nói với mày rồi, mày làm vậy không được, đối với con gái không thể có thái độ như vậy… đối với ai cũng không thể có thái độ như vậy, bắt tay gì đó là lễ phép…”

“Ừm.”

“Đừng có ừm suông, mày biến thành người, thì phải sống theo cách của người, quần áo này nọ bố không nói nhiều nữa, nhưng quan hệ giữa người với người…” Từ Bắc lầm bầm lải nhải nói nửa ngày, đột nhiên phát hiện Lang Cửu không phải đang ăn, cầm bánh kẹp thịt sắc mặt có phần trắng bệch.

“Mày làm sao vậy?”

“Đau.” Lang Cửu nhìn hắn một cái, lông mày đã xoắn lại với nhau.

“Đau ở đâu?” Từ Bắc nhảy dựng, bộ dạng Lang Cửu khiến hắn có chút khẩn trương, môi cũng trắng bệch, “Không phải mày ăn nhiều quá chứ, đau dạ dày sao?”

“Xương.”

Chú thích:

(1) Cô gái ốc bưu: truyện cổ tích dân gian tỉnh Phúc Kiến. Chuyện kể ràng thượng đế biết Tạ Đoan từ nhỏ mồ côi cha mẹ, lẻ loi hiu quạnh, rất cảm thông, lại thấy chàng cần cù tiết kiệm, an phận thủ thường, cho nên phái thần nữ ốc bưu hạ phàm giúp đỡ chàng làm việc nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc