SƯỜN NÚI LẠC PHƯỢNG

Thăm quân có hai loại, một là giám sát thuần túy, hai là tặng đồ, mà Phượng Châu đương nhiên thuộc vế sau, cho nên bảy tướng lĩnh của đại doanh đều đi ra nghênh đón y và ngân lượng trắng lóa.

Trên đường đi Phượng Châu đều dùng ngân phiếu, đến Dịch gia ngân trang lớn nhất ở biên cảnh mới đổi thành tiền mặt, phân phát trực tiếp cho mọi người rồi lao tới quân doanh không dám ngừng nghỉ.

Bạc, tiền đồng, nụ cười đẹp hút mắt mọi người. Hai đại tướng và năm tham tướng ngày nào cũng đối mặt với râu ria, những người lính đen và hôi thối đều ngơ ngác một lúc lâu.

“Mạt tướng nghênh đón Lục đại nhân! Người đã vất vả suốt chặng đường rồi!” Nhìn xem, khuôn mặt phù dung đã biến thành mặt than, thật khiến người ta đau lòng.

“Ha ha, đâu có, đâu có! Các vị tướng quân ra sức vì nước, mỗi ngày huấn luyện binh mã, trấn thủ biên cương, Phượng Châu nào dám so đo phần vất vả này!” Phong thái nhẹ nhàng chắp tay rồi hành lễ, cho dù cấp bậc của họ cao hơn mình đi nữa, cho dù phẩm cấp tương đương đi chăng nữa, muốn làm ăn phải qua được cửa này.

“Nghe nói Lục đại nhân… hai tên cướp…” Hắn làm một cử chỉ đầy ẩn ý. Các quân nhân tự hỏi, rõ ràng y là quan văn, lại có can đảm “Tự tay” chặt đầu người? Ha ha, đúng là đồng loại, ngươi sẽ không phải cười vì ta dã man nữa, ta cười vì ngươi giả tạo

“Ừ! Đáng ghét nhất chính là hắn còn nói bản thân do Thượng Thư đại nhân phái tới, hạ quan sao có thể dung túng cho một người như vậy tiếp tục sống được, đúng không? Nào, phải làm chuyện quan trọng đứng đắn trước đã: Các huynh đệ đã hồi hộp chờ đợi rồi!”

Da khô đen sạm bị gió cát thổi bay đều cười, ai mà không trông mong vào lương thưởng! Nói thiếu ăn, thiếu mặc không còn sức chiến đấu là giả, kéo dài vài tháng để tiền tới là thật.

Phượng Châu nhìn mấy cái áo bào cũ mỏng dính của binh lính, bọn họ đã bị chết cóng cả một mùa đông, chỉ có thể ăn lúa mì mốc không tới một thạch*, còn vài xâu tiền… không nghĩ tới nữa! Chính mình năm đó cũng trần trụi run tay run chân, mấy ngày liền không được ăn cơm, đột nhiên có một đống người có tiền hắt nước lạnh lên mặt mình, kết quả phát hiện y có gương mặt giống thiếu gia, mới—

*(Đơn vị dung tích khoảng 100 lít)

Trong quân đội cấm uống rượu, nhưng Phượng Châu có cách thay đổi đồ trong nước trà và các món ăn, mọi người vừa ăn vào bụng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn nhau phá lên cười.

“Các vị! Hoàng thượng chỉ cho tiểu đệ thời gian một tháng, đại đội nhân mã với hơn một ngàn chiếc xe còn đang trên đường tới, không tiện ở lâu. Bữa cơm này coi như yến tiệc các vị đại ca tiễn tiểu đệ.”

Những tên đại hán không sợ chết nhưng lại sợ đao bút, nợ nhân tình suýt khóc, người tốt như vậy mà lại bị bọn Binh bộ khốn kiếp trừng phạt!

“Hảo huynh đệ! Lên đường cẩn thận. Ngươi đã giết đồng bọn của bọn cướp rồi, không biết chúng có báo thù không.” Ai cũng biết lão sẽ không bỏ qua chuyện con trai ruột chết đi. Đó là lý do tại sao họ thà ở trên chiến tuyến nghèo nhất, khó khăn nhất và nguy hiểm nhất còn hơn đối mặt với những ám tiễn trên triều đình.

Phượng Châu mỉm cười, cầm chén trà giữa lòng bàn tay và ngón tay, chậm rãi nắm thật chặt rồi buông ra, một đống đồ sứ vụn rơi trên bàn. “Nếu không như thế, tiểu đệ không bao giờ dám đi chuyến này.”

Ánh mắt lo lắng của các tướng sĩ đều chuyển sang ngưỡng mộ: Võ nghệ cao cường! Quả nhiên Hoàng thượng anh minh!

* * *

Vội vã quay lại hơn nửa chặng đường, thấy người đánh xe thuê đang liều mình tiến lên trong mưa gió lạnh lẽo cùng với mặt đất lầy lội. Đội ngũ trải dài hàng trăm dặm, xe chở lương thực được bọc kỹ bằng vải dầu được căng ra, các quan nhỏ trong bộ hộ không có gan tranh được thanh kiếm do Hoàng đế ban tặng, gần đây mỗi ngày phải đi cả trăm dặm. Ngày nào họ cũng cưỡi ngựa chậm chạp, đồ rớt cũng không thèm nhìn, chỉ vung roi ngựa, lập tức có người sợ hãi chạy đến nhặt lên.

“Vứt một bao lương thực, một tháng tiền công của các ngươi cũng không bù nổi! Đến muộn một ngày thì dùng đầu của các ngươi để hành quân!” Người đi đầu lớn tiếng “Động viên” mọi người làm việc.

Tiếng thúc giục gia súc đi lại đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng.

Mà Phượng Châu lại khôi phục về dáng vẻ công tử bột, thoải mái trốn vào trong xe ngựa để tiết kiệm sức lực. Lão nông dân nói trời sắp tạnh.

Thế nhưng khi lương thực được vận chuyển đến cửa doanh trại thì quân địch đã đến – rất đúng giờ, rất bất thường, dường như đã tính được hành trình của họ. Cấm quân ngày thường uy phong chưa bao giờ thấy tình hình như vậy: Không nhìn thấy điểm cuối của đội kỵ mã, kỵ sĩ reo hò vung vẩy thanh trường đao sát tướng, ngay cả mặt đất dưới chân họ cũng đang rung chuyển.

Phượng Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những vệ binh đang chạy trối chết vì mạng sống của mình, những bộ binh liều mạng chiến đấu với kẻ thù để giành lấy khẩu phần ăn… và những “Người thông minh” sau khi sợ hãi, theo bản năng nắm lấy một vài bao lương thực rồi chạy vào cổng trại ẩn náu trước khi loạn quân kéo đến. Tiếng trâu ngựa lẫn lộn thành khúc đau thương quỷ dị.

Triều đình này, thiên hạ này có vấn đề lớn. Mấy đại thần có thể vì lợi ích cá nhân mà không màng đến hưng vong của nước nhà, nhân dân lưu lạc, cấu kết tham ô với kẻ thù! Trong dòng chảy lịch sử lâu dài, vô số thời đại, vô số thế hệ đều diệt vong như vậy. Kí ức bấy lâu nay từ từ ùa về, hệt như việc có đại hán hét to “Thất phu hữu trách*” sẽ không bao giờ trở lại… Có lẽ máu chảy trong cơ thể mình cũng nóng lên!

*Trích trong câu “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” (國家興亡,匹夫有責) nước nhà lúc hưng thịnh hay lúc suy vong, một người dân thường cũng phải có trách nhiệm lo lắng.

Phượng Châu nhặt đao cấm quân vứt bên cạnh lên, lưỡi đao được làm khá tốt, tinh luyện mà thành. Nhảy, đẩy, đá, ném một người đàn ông to cao xuống, sau đó nhảy lên lưng ngựa. Nàng gần như có thể nghe thấy tiếng gầm rú đầy phấn khích của các cơ trong toàn thân mình.

“Lục đại nhân! Cẩn thận!” Một người hét lên, chém một tên phiên binh đang hấp tấp bỏ ngựa.

Phượng Châu vẫy tay với hắn, quay đầu ngựa, cánh tay vung lên, thanh đao cầm trên tay rơi xuống bụi đất, sau đó nàng căn bản không thể nghe thấy tiếng tru lên sắc lẹm nữa, bởi vì người của nàng đã xâm nhập vào trong loạn quân!

Một khi một đoạn nào đó được mở ra, rất nhiều thứ sẽ trở nên rõ ràng.

Trước mặt nàng là một con ngựa lớn, trang phục lộng lẫy và một chiếc mũ giáp được đính đá quý, một thanh kiếm to lớn hơn bình thường, đang chào hỏi Phượng Châu một cách thản nhiên.

Vận khí ở khuỷu tay, một sự phấn khích mạnh mẽ lóe lên trong mắt Phượng Châu. Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong một dùng, thanh kiếm của nàng không sợ đối mặt trực tiếp với kẻ thù!

Những người xung quanh, dù là kẻ thù hay đồng minh, đều bị tiếng ma sát cực mạnh của kim loại đâm vào người, người nọ co rụt vai lại, ước gì có thứ gì đó có thể bịt tai lại.

——Đối phương cũng không thể tin được, cái tên Trung Nguyên mỏng manh và yếu ớt này… là quan văn hay võ tướng?… Thế mà thanh kiếm đáng tự hào nhất của gã… lại bị chém làm đôi? Hơn nữa cánh tay phải của gã bị chấn động đến nỗi không thể cử động được nữa.

Y đã sử dụng thần binh lợi khí gì?! Mọi người đều nghi ngờ.

Nhưng trên chiến trường không có thời gian để ngẩn người. Phượng Châu biết rất rõ mười phần trăm nội lực đều dồn vào kiếm của mình, cho nên dù uy lực lớn đến đâu cũng sẽ bị thương. Nàng dùng tay trái rút một roi mềm từ thắt lưng xuống, vừa vung vừa dùng sức kéo vị tướng kia ra khỏi lưng chiến mã, sau đó nhanh chóng cúi người điểm vào hai huyệt lớn của gã, khiến toàn thân gã tê nhức không thể cử động, ngay cả nói cũng không được.

“Cút đi—” Phượng Châu rống lên, giật lấy □□ không biết trên tay ai, vung tay muốn đánh người chặn đường rồi xuống ngựa. Chiêu này rất hiệu quả, dọn đường thoát thân ngay lập tức. May mắn thay, trên người nàng mặc một bộ áo giáp xích mềm phòng thân, vòng sắt dày đặc đan vào nhau thành từng lớp, cho dù có bị trúng tên thì mũi tên cũng không thể xuyên qua. Một mũi tên xẹt qua đầu nàng, trên vai và cánh tay là vô số vết máu và vết đao không hiện ra hết, thậm chí cánh tay trái của nàng còn bị một mũi tên lông vũ xuyên thủng!

Quân tiếp viện đến gần như ngay lập tức, hàng ngàn kỵ binh với binh khí nhuốm máu lao vào phòng tuyến quân địch.

Phượng Châu chạy về trại mà không thèm ngoảnh lại. Việc mất máu khiến môi nàng trắng bệch, đầu óc choáng váng, chỉ chống đỡ nhờ vào sức mạnh ý chí của nàng.

“Băng bó!” Nàng quẳng thắt lưng leo xuống ngựa. Sau khi đánh bại vô số người ngưỡng mộ chủ nhân của mình, A Thanh cuối cùng cũng kéo được chủ nhân đến một căn lều an toàn, lấy thuốc trị vết thương ra, dùng dao găm cắt bỏ ống tay áo thấm đẫm máu.

“Này — Nhẹ thôi! Đau quá A Thanh!”

Mặt A Thanh không hề có cảm xúc, “Chờ đại thiếu gia biết ngài bán mạng như vậy thì…” hắn cười ác ý, “Ngài còn đau hơn nhiều!”

“Cái tên cười trên nỗi đau của người khác.” Phượng Châu nhét bừa ít thuốc cùng một ít nước và thức ăn. “Đánh trận không vui gì cả. Đầu, ruột, chân, tay bay tứ tung.”

A Thanh giận đến nỗi không để ý tới nàng. Vị thiếu gia này thực sự cho rằng mình là một anh hùng bất khả chiến bại sao?

“Tề đại ca!” Phượng Châu lắc lắc cánh tay đang bị tên đầy tớ vô liêm sỉ nào đó quấn chặt như hai thân cây đại thụ, hành động như một con nhóc làm nũng với chủ tướng trại chính, vô cùng kinh tởm. “Bắt sống tên xấu xí này có thể nhận được bao nhiêu tiền thưởng?”

Tề Phi sửng sốt một hồi, “Khoảng trăm lượng bạc.”

“Ít quá vậy!” Phượng Châu hét lên kỳ lạ, “Còn chẳng đủ mua một cây trâm ngọc bích cho mỹ nhân nữa… haizzz… Trả lại hình tượng bị phá hủy của ta nữa.” Nàng túm lấy chiếc chiến bào bẩn thỉu đẫm máu của Tề Phi vờ khóc.

Bây giờ tất cả mọi người đã học được cách duy trì biểu cảm trước mặt Lục “Đại nhân”.

“Thôi vậy, công lao này sẽ để lấy vợ. Tề đại ca đã có vợ chưa?”

“Chưa.”

“Hừ, để ta giúp huynh xem có ai có thể gả chó theo chó, theo huynh tới biên quan không, tính tình hiền lành… ừm, dáng dấp thì cũng phải là một cô nương vừa mắt. Chẳng qua ai cũng biết trong kinh không nhiều người có khuôn mặt dễ nhìn như ta…” Y tự hào sờ một cái, sờ ra một bàn tay máu.

Phượng Châu tái mặt vì sốc.

“Chủ nhân, vết thương trên mặt của ngài rất nhẹ. Ta cho ngài uống thuốc hai ngày sẽ ổn thôi.” A Thanh cố chịu đựng.

“Trời ơi! A Thanh! Ta bị hủy dung mất rồi! Các mỹ nữ trong nhà sẽ không ưa ta nữa, rồi sẽ cắm sừng ta… Trời ơi!” Đá mạnh một cái, đá cơn giận dữ ra xa. “Đều do các ngươi cả, làm sao để khi trở về kinh đô phục mệnh phải thật xinh đẹp đây.”

Đám quan quân không biết có nên đánh tên Lục đại nhân khốn nạn này một trận không, nhưng người mới ra mặt này cũng không dễ bị đánh bại.

Phượng Châu rất muốn tra khảo xem ai là người đã gửi thư báo tin. Nhưng nỗi đau trên người truyền đến nhắc nhở nàng phải cứu lấy mạng sống của mình.

“Nhất định có người thông đồng với địch. Nhưng các ngươi hãy cẩn thận, nếu binh bộ nhắc tới ai cứ giết hết trước để tránh chúng cài người vào.” Nàng nhỏ giọng dặn dò Tề Phi rồi rùng mình. “Hơn nữa, đừng quá tin vào huynh đệ nhiều năm.” Nàng nói thêm một câu khiến hắn cảm thấy đau lòng.

“Đại nhân, vết thương của ngài…” Một vị tướng đi tới.

“Ta không bị thương nặng.” Phượng Châu đi tới vỗ vỗ vai hắn, “Thế nhưng nhiệm vụ lần này quá gian khổ! Ta phải xin Hoàng thượng cho nghỉ hai tháng! Đương nhiên tiền một xu cũng không thể thiếu!” Nàng giả vờ than phiền, vừa cười vừa dặn dò,“Quay về nhớ nói Thượng thư đại nhân cẩn thận bên trên.”

Ánh mắt hắn thay đổi, liếc nhìn nàng rồi gật đầu.

“A! Tề tướng quân, dù sao ngài cũng phải đưa cho ta văn bản nghiệm thu. Thật là, một quan văn như ta vừa phải vận chuyển lương thực tiền bạc lại vừa phải đánh trận, ngài nhất định phải làm thay ta!” Nàng vừa nói vừa đến chỗ Tề Phi, “Tuy rằng thất lạc rất nhiều nhưng ít nhất cũng được vận chuyển đến doanh trại. Ngài có thể viết như vầy, phần còn lại ta sẽ tìm cách giải quyết…” Trao đổi ánh mắt bất lực với Tề Phi, đáy lòng của hắn càng đau hơn.

Đồng đội nhiều năm cuối cùng lại như vậy! Phượng Châu không muốn cùng nhau đau thương gì cả. Người đi tới chỗ cao, quan dựa vào chốn quyền quý chính là chuyện thường tình. Chỉ là lần này mình hành sự lỗ mãng, cũng là lần đầu tiên trong mười năm qua!

Vết thương chết tiệt, nếu không chữa trị sẽ mưng mủ, nhưng nàng không thể để lộ ra chân tướng trong quân doanh được… Chết tiệt!

Bỏ mặc đám dân quân kinh hãi phía sau đánh lạc hướng sự chú ý của mình, Phượng Châu chỉ dắt một mình A Thanh lên đường, nghiến răng nghiến lợi chạy một ngày mới đến được trấn lớn ở biên quan. Nàng có thể cầm cự thêm vài ngày nhưng nguy cơ bị nhận ra thân phận con gái rất lớn.

“Thuốc này… đủ mạnh.” Đau đến nghẹt thở.

“Muốn mau khỏe thì phải uống thuốc mạnh.” A Thanh vẫn vẻ mặt không biểu cảm nhưng tay hơi run.

“Thân thủ của ngươi rất tốt.” Phượng Châu rảnh quá đi gây sự.

“Vẫn không bằng “Thiếu gia”.”

“Ngươi cũng không tệ, có thể yểm trợ để ta toàn thân rút lui.”

“Ngài mạnh hơn rồi.”

“A Thanh, ngươi có muốn ta tìm cách phong cho ngươi làm tướng quân không? Ta chắc chắn ngươi có thể lên cao hơn Tề Phi không biết làm người kia… thậm chí có tước vị nữa!” Nếu không phải một vài lão thần đánh giá cao tướng quân đầu gỗ kia thì không biết hắn đã chết ở đâu rồi, hơn nữa, khuôn mặt của A Thanh cũng rất quen mắt, gợi nhớ đến một khuôn mặt không kém phần nghiêm nghị nhưng cao ngạo hơn nhiều – một khuôn mặt mà nàng không được tùy tiện nhìn thẳng. Nếu biết lão bất tử cẩu Hoàng đế kia chẳng ra gì… thì hắn cũng không đến mức phải làm nô lệ cho người khác!

“Tay trái.” Thái độ của cấp dưới vô cảm lại càng tệ hơn.

“Gì?”

“Có vết thương, coi chừng bị nhìn ra.”

“Thế này không phải tốt hơn sao! Ta có thể xin nghỉ một cách quang minh chính đại. Bổn đại nhân bị kinh hãi lại còn đổ máu, chẳng lẽ không nên nghỉ ngơi thật tốt sao?”

A Thanh lạnh lùng nhìn nàng một cái, tiếp tục cúi đầu xử lý vết thương gần như mưng mủ rỉ máu một tiếng trước.

“Nhẹ thôi! Đó là thịt của ta, không phải thịt lợn hay thịt dê—” Phượng Châu nhe răng kêu lên đau đớn, đó là loại đau muốn giết người.

Nàng quyết định rồi: Phải nghỉ ba tháng!

Bình luận

Truyện đang đọc