SUỴT! BÍ MẬT


Edit: jena
Qua một lúc lâu mới có người dám nói chuyện.
"An toàn chưa?" Trương Dịch Lỗi nhỏ giọng hỏi.
Sau đó, trong bóng tối truyền đến tiếng khóc nức nở của Lê Mạn, cô bị dọa không hề nhẹ.
Mọi người đều đang đợi Sở Nhuế lên tiếng, một lần mở được khóa chỉ là trùng hợp, hai lần cứu mạng họ thì không còn là trùng hợp nữa.

Trương Dịch Lỗi suy tư trong lòng, xem ra ba người này đều có bản lĩnh, không thể coi thường bọn họ được.
Sở Nhuế nằm sấp trên mặt đất, cẩn thận nghe ngóng, cho đến khi không còn nghe thấy động tĩnh từ con mãng xà nữa, chắc chắn nó đã tiến vào trạng thái "ngủ đông" thì mới nhỏ giọng nói: "Bật...!Đèn pin lên...!Mọi người, mọi ngươi...!nói nhỏ thôi..."
"Hu hu hu...!Đừng bật đèn, chúng ta mau rời khỏi đây đi!" Lê Mạn khóc lóc.
"Đừng có đùa! Không bật đèn thì thấy cái khỉ khô gì, rồi cô biết đường mà đi hay không?!" Trương Dịch Lỗi quát lớn một tiếng.
Đèn pin được bật lên, họ tìm thấy một cánh cửa.
"Anh Lỗi, anh cõng em với, em không đi nổi!"
Trương Dịch Lỗi không kiên nhẫn cắn chặt răng, cuối cùng vẫn cõng Lê Mạn lên lưng.
Bọn họ cẩn thận đi về phía cánh cửa.

Trong bóng tối, Sở Nhuế vừa đi được nửa bước đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, anh kinh ngạc một chút mới phản ứng lại kịp đó là Thương Trọng Lệ.
"Đi theo tôi." Thương Trọng Lệ nhỏ giọng nói, Sở Nhuế cũng không tránh né, chỉ cảm thấy kỳ lạ, từ khi nào mà Thương Trọng Lệ đã lo lắng cho mình như thế này?
Bọn họ đi ra ngoài cánh cửa thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Ông trời ơi, một con mãng xà khổng lồ, còn có tới hai đầu, ở đây chẳng có thứ gì thì sao nó có thể sống được?" Đường Kiền tấm tắc bảo lạ: "Nhưng mà có lẽ cũng có thể, trong trò chơi thiếu gì thứ kỳ quái đâu..."
"Bây giờ cậu không sợ nữa?" Sở Nhuế bật cười.
Đường Kiền lộ vẻ nghi hoặc: "Hả? Tôi vốn không có sợ động vật, nhưng động vật cỡ bự thì không phải động vật!"
"Bây giờ chúng ta đi bên kia à?" Trương Dịch Lỗi hỏi một câu, tiếng nói chuyện liền ngưng bặt.
Bọn họ nhìn xung quanh, trước mặt lại rẽ thêm một đường đi khác.
Sở Nhuế do dự chốc lát, chỉ nói: "Đi vào đây, bên kia là hướng chúng ta tới, không thể quay về nữa."
"Haiz, mọi người có nhìn ra được đây là mộ của ai không?" Đường Kiền vừa đi vừa hỏi.

Câu trả lời dành cho cậu là một mảnh âm trầm: "Anh Sở Nhuế, anh cũng không nhìn ra hả?"
Sở Nhuế: "Tôi dốt đặc cán mai về huyệt mộ...!Nhưng mà nhìn quy chế xây thì hẳn là huyệt mộ trước đời nhà Hán..."
Càng đi về phía trước, con đường càng sáng lên, đường đi bắt đầu rộng mở hơn, hai bên đường xuất hiện những ngọn lửa màu xanh lục.
"Sáng rồi!" Lê Mạn kinh hô.
"Hẳn là trường minh đăng, truyền thuyết kể rằng người xưa lấy mỡ nhân ngư để làm dầu cho nên đèn mới sáng bất diệt."
Một đường đi không có chuyện gì xảy ra, Sở Nhuế lại cảm thấy bất an, loại bất an này kéo dài mãi cho đến khi anh nhìn thấy một cái hố lớn trước mặt.
Trước mặt họ là một cái hố đất to lớn, bên trong chôn cất không biết bao nhiêu là hài cốt, cũng giống như con đường ban đầu mà họ từng đi, hài cốt được khảm vào trong đất, hòa làm một.

Hàng vạn xương đùi, xương tay bị bẻ gãy chìm trong đất, hình ảnh âm trầm quỷ dị.
"Là hố chôn vạn người." Hầu kết Sở Nhuế lăn lộn, bị hình ảnh này dọa sợ.
"Là cái gì?"

Sở Nhuế giải thích: "Quân vương hoặc quý tộc thời cổ đại rất tin rằng sau khi chết, linh hồn sẽ được đến một thế giới khác.

Vì muốn được hưởng thụ vinh hoa phú quý sau khi chết, bọn họ đã chôn sống những người hầu của mình cùng với mình..."
"A!" Lê Mạn che miệng lại, quá nhiều xác chết, chưa kể chỉ mới là ở trên bề mặt đất, chưa tính đến những cái xác bị chôn ở dưới, rốt cuộc là bao nhiêu người đã bị chôn sống, quá là tàn nhẫn!
"Đi thôi, muốn đi tiếp thì phải vượt qua cái hố chôn vạn người này mới được." Thương Trọng Lệ nói xong, cúi đầu hỏi Sở Nhuế: "Anh ổn không?"
Sở Nhuế hít sâu một hơi, gật đầu tỏ vẻ mình có thế đi qua được.
Họ đạp lên bề mặt của những xác chết, ban đầu thì mọi chuyện vẫn bình thường, dần dà lại có cảm giác như đang đi trên một lớp băng mỏng.
"Nắm chặt tay tôi, không được buông ra." Thương Trọng Lệ không yên tâm, nhấn mạnh thêm một lần nữa, dưới chân toàn là hài cốt, khi đi qua cần phải cẩn thận tránh né một chút.
Sở Nhuế vẫn luôn cúi đầu, Thương Trọng Lệ không chú ý thấy gương mặt của anh đã trắng bệch.
Trương Dịch Lỗi vừa cõng Lê Mạn vừa phải chú ý dưới chân, mồ hôi con mồ hôi mẹ thay nhau nhỏ giọt, hắn hất hất đầu để không cho mồ hôi chảy vào mắt.

Vừa mới hạ đầu xuống thì hắn đối diện với cái đầu lâu bị khảm một nửa vào lòng đất.

Trong hốc mắt trống rỗng của cái đầu có năm sáu con sâu đen ngo ngoe bò ra.

Trương Dịch Lỗi nín thở, dùng sức chớp chớp mắt muốn xóa bỏ đi sự quái dị ở trong lòng, nhưng càng đi lại càng thấy không khỏe chút nào.
Không bao lâu sau.
"Mẹ nó, làm tao mệt chết rồi, Lê Mạn, cô chỉ bị thương có một chân, một chân khác đâu bị gì, sao mà không tự mình đi đi?!"
Lê Mạn không ngờ Trương Dịch Lỗi đột nhiên nói như vậy, lại bắt đầu tỏ vẻ đáng thương: "Anh Lỗi, anh làm sao thế?"

"Đừng có suốt ngày anh Lỗi này anh Lỗi nọ, đồ đàn bà vô tích sự, cô làm tôi mệt chết rồi có biết không hả?!" Trương Dịch Lỗi bất mãn kêu gào, âm lượng càng lúc càng lớn.

Thương Trọng Lệ nhìn qua, quát: "Làm gì vậy? Đừng có nói chuyện!"
Trương Dịch Lỗi không chỉ không dừng lại mà còn gào to hơn, gào đến mức khiến cho cả Đường Kiền cũng cảm thấy khó chịu: "Làm sao vậy? Chờ đi qua đây đi rồi nói, bây giờ anh thả cô ấy xuống thì cô ấy vẫn đi chậm hơn chúng ta, kéo chân sau của mọi người thôi."
"Vứt cô ta chết ở đây cũng được!"
Lê Mạn không ngờ Trương Dịch Lỗi có thể thản nhiên nói như thế, hai mắt đẫm nước, rơi xuống bai Trương Dịch Lỗi: "Anh Lỗi...!Sao anh lại như vậy chứ!" Cô nói xong, hai tay ôm cổ Trương Dịch Lỗi cũng không buông ra, cô rất sợ Trương Dịch Lỗi sẽ bỏ mình lại ở đây, đống xương trắng ở bên dưới quá mức kinh dị.
"Câm mồm hết đi!" Thương Trọng Lệ thấp giọng nói, lo lắng nhìn Sở Nhuế.

Cậu phát hiện cả người anh đang phát run, sắc mặt cũng tái nhợt không bình thường, giọng điệu đầy quan tâm đến anh: "Anh làm sao vậy?"
Sở Nhuế nắm chặt tay Thương Trọng Lệ, đôi môi trắng bệch run rẩy: "Tiếng khóc la, tất cả là tiếng khóc la...!Chúng đang gào thét trong đầu tôi, đau quá!"
Ngay lúc đó, Trương Dịch Lỗi lớn tiếng nói: "Con mẹ nó, một người hai người đều muốn ra lệnh cho tao, khinh thường tao!" Nói xong, hắn dùng sức đá bay một cái đầu lâu, đầu lâu bật ra khỏi mặt đất, hắn lại đá vào một cái đầu lâu khác.
"A —" Lê Mạn bị hành động của Trương Dịch Lỗi dọa sợ, kinh hoảng thét chói tai.
Bỗng chốc, bên tai họ vang lê âm thanh ồn ào, tiếng động càng lúc càng vang, xuyên thấu qua màng nhĩ, đâm thẳng vào đại não của họ.

Ngoại trừ Lê Mạn, những người khác đều bịt kín lỗ tai, gương mặt tràn đầy thống khổ.
Giống như tiếng gào thét vang vọng giữa trận cuồng phong bão tố, tiếng khóc tuyệt vọng kêu rên như một thần chết cầm lưỡi hái với gương mặt dữ tợn đang không ngừng bổ xuống đầu bọn họ.

Họ không thể kết thúc âm thanh đó ở trong đầu mình.
Tình trạng của Sở Nhuế còn tệ hơn, cả người anh toàn mồ hôi, đôi môi tím tái, bắt đầu nôn khan, đầu óc, trái tim cũng đau đớn đến phát run, đau đến mức gân xanh nổi đầy trên cổ và huyệt thái dương, không ngừng co giật.

Anh cảm thấy rất lạnh, vô cùng lạnh, giống như xung quanh có vô số bàn tay đang kéo anh đi, muốn lôi anh xuống địa ngục.

Bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp nắm lấy tay anh, một bàn tay khác che lỗ tai anh lại.

Sở Nhuế kinh ngạc, cố gắng mở mắt nhìn, Thương Trọng Lệ đang nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt tĩnh lặng, dù tình trạng của Thương Trọng Lệ cũng không khá hơn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa đầy trên trán, nhưng miệng cậu đang mấp máy, giống như đang nói gì đó.
Sở Nhuế vừa nhìn đã hiểu ngay, cậu ấy nói rằng...
A Nhuế, đừng nghe!
Sở Nhuế ngẩn ra một giây, một dòng nước ấm áp lướt qua nội tâm lạnh lẽo của anh, anh nâng tay lên, che lỗ tai của Thương Trọng Lệ lại.

Thương Trọng Lệ sửng sốt, gương mặt tái nhợt lại ở một nụ cười.
Không thể ngồi chờ chết.
Sở Nhuế nhìn quanh bốn phía, thấy chỉ có Lê Mạn không đặt chân xuống đất là thần sắc vẫn như bình thường, Thương Trọng Lệ cũng thấy, hiểu ngay ý anh.

Cậu rút kiếm, chống kiếm lấy đà, ôm eo Sở Nhuế rồi bay lên, hai lần hạ chân xuống đều dùng kiếm chống đỡ trên mặt đất, chân không chạm đất, thành công đi qua phía đối diện.
Vừa đặt chân xuống đất, quả nhiên âm thanh kia đã biến mất hoàn toàn, Thương Trọng Lệ đang suy nghĩ không biết cứu người như thế nào thì Sở Nhuế đã móc một sợi dây thừng từ trong balo ra.
Thương Trọng Lệ: "..." Cậu biết Sở Nhuế luôn mang theo một đống đồ vật không cần thiết, nhưng trăm triệu lần cũng không thể nghĩ đến việc anh còn mang theo cả dây thừng, chẳng trách lại nặng như vậy!
Dây thừng dựa vào thanh kiếm bay đến giữa, cuốn lấy eo của ba người kia, Thương Trọng Lệ dùng sức kéo, kéo bọn họ lại.
Đường Kiền đã khôi phục chút thanh tỉnh, nằm trên mặt đất, đau không dậy nổi.
Vừa mới có quái vật xuất hiện đánh cậu ư, sao mà lưng đau quá.

Cậu bò dậy, sau lưng toàn là vết bùn.
Cậu chưa kịp đứng thẳng dậy, Trương Dịch Lỗi và Lê Mạn ở bên cạnh đã ầm ĩ với nhau.
22.10.22.


Bình luận

Truyện đang đọc