TA ĐÀO ĐƯỢC MỘT TẤN VÀNG


“Mày…” Vương Tử Dương tức giận trừng mắt nhìn Hà Thời Minh.
Sau đó anh ta cười gằn: “Được đấy Hà Thời Minh! Rất được! Có tiền rồi! Giỏi rồi! Đến người bạn đầu tiên nói là đánh! Đừng nghĩ là có tiền thì muốn làm gì thì làm, cái tát này tao nhất định khiến mày trả giá đắt, có bản lĩnh thì đừng chạy!” Nói xong tức giận quay người bỏ đi.
Những người còn lại thấy Vương Tử Dương tức giận rời đi cũng tức giận nhìn Hà Thời Minh.
“Có tiền thì giỏi rồi hử?”
“Đúng! Bọn tao là vì mấy năm làm bạn chung ký túc mới coi mày là anh em, mày lại đánh bọn tao! Đấy là cách mày đối xử với bạn bè đấy à?”
“Làm bạn với mày đúng là xui xẻo tám đời! Chúng ta đi!”
“Hứ! Thằng mập mày đừng tưởng làm anh em với họ Hà thì vẻ vang! Bị người bán còn không biết!”
“Đúng thế! Để xem chúng mày còn oai được đến bao giờ! Đi!”
“...”
Nói rồi vài người tức giận trừng mắt nhìn Hà Thời Minh rồi quay lưng bỏ đi.
Không lâu sau, mấy người đuổi kịp Vương Tử Dương.
“Vương Tử Dương, cái tát này mày tính sao?” Hứa Khai Minh hỏi.
Vương Tử Dương sờ sờ má bên phải bị đau.

Cái tát này của Hà Thời Minh không hề nương tay, trực tiếp khiến nửa mặt anh ta sưng lên.
Anh ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt lạnh lùng nói: “Thằng chó họ Hà! Nghĩ có tiền thì muốn làm gì thì làm chắc? Tát tao một cái, tao phải trả lại nó gấp 10 lần! Xã hội bây giờ là xã hội pháp luật!”
“Mày định báo cảnh sát à?” Hứa Khải Minh nghi ngờ hỏi.

Vương Tử Dương gật đầu: “Tất nhiên! Nhìn mặt tao đi, đã có thể coi là bị thương nhẹ rồi! Tao không chỉ gọi điện thoại báo cảnh sát mà còn phải báo cho hiệu trưởng, để trường đuổi học nó! Để nó phải hối hận cả đời vì cái tát này!” Nói rồi liền lấy điện thoại ra, bấm 110.
Cùng lúc đó, tại cầu sông Lâm Thủy cách đại học Lâm An không xa.
Chiếc xe bus xảy ra tai nạn đã được xử lý nhưng đội trưởng Triệu và những người khác chưa rời đi mà tất cả đều đang cúi đầu nghe các lãnh đạo răn rạy quở mắng.
“Các cậu làm cái gì thế hả? Hả? Một anh hùng cứu được nhiều người như thế, các cậu ngay cả người ta là ai cũng không biết?” Một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi tức giận nói.
Mặc dù tai nạn xe bus đã kết thúc nhưng ảnh hưởng của sự việc này chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Một thanh niên vô danh cứu tất cả người trên xe! Đối với cả Lâm An mà nói, là một chuyện cực kỳ xứng đáng được tuyên truyền.
Nhưng khi ông ta hỏi đội trưởng Triệu về thông tin của cậu thanh niên đó, đội trưởng Triệu lại không biết gì, mà quan trọng hơn là cậu thanh niên đó chạy mất rồi, không thể tìm được.
Đội trưởng Triệu nhỏ giọng: “Tôi biết cậu ta tên Hà Thời Minh.”
“Những điều khác thì sao?” Người đàn ông trung niên tức giận nói.
Đội trưởng Triệu rụt đầu lại, không dám lên tiếng.

Quả thực anh chỉ biết đối phương tên Hà Thời Minh, ngoài ra anh không biết gì nữa.
Chắc chắn Tần Lệ Nhã biết nhưng vừa rồi anh gọi điện thoại cho Tần Lệ Nhã mấy lần đều không bắt máy, không biết là đang bận gì nữa.

Tình hình trước mắt này, anh chỉ có thể cúi đầu chịu mắng.
Đúng lúc này, điện thoại của đội trưởng Triệu đột nhiên vang lên, anh lấy ra xem, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Là trung đoàn gọi đến.
Sau khi được kết nối, người bên trong nói: “Đội trưởng Triệu, bên đại học Lâm An có một vụ sinh viên đánh nhau, tôi thấy vị trí của cậu gần nhất, qua xem xem là chuyện gì.”
“Chuyện này… tôi đang nghe Lưu Sở mắng, Lưu Sở bảo tôi tìm Hà Thời Minh nhưng tôi không tìm thấy.” Đội trưởng Triệu nhếch mép nói.
Anh cũng muốn nhanh chóng rời đi nhưng anh không dám!
“Hà Thời Minh? Vừa nãy tôi nghe người đánh nhau ở đại học Lâm An, hình như là Hà Thời Minh!”
“Cái gì!” Đội trưởng Triệu trợn tròn mắt.
Vãi!
Trùng hợp thế à?
Đúng rồi! Lần trước hình như Hà Thời Minh từng nói cậu ta là sinh viên đại học.

Không lẽ là người này?
Tắt điện thoại, đội trưởng Triệu hưng phấn nói với người đàn ông trung niên trước mặt: “Lưu Sở, tìm thấy Hà Thời Minh rồi, ở đại học Lâm An!”
Hai mắt người đàn ông trung niên sáng lên, phất tay: “Đi!”
Sau đó, một nhóm người lập tức đến đại học Lâm An.


Đại học Lâm An.
Sau khi Vương Tử Dương báo cảnh sát xong liền kéo đám người Trần Chí Quân đến văn phòng hiệu trưởng Thôi Chí Nguyên.
Vừa mới đi vào, Vương Tử Dương đã khóc lớn: “Hiệu trưởng Thôi, em bị người ta đánh, thầy phải làm chủ cho em.”
Thôi Chí Nguyên: “...”
Ông liếc nhìn bên mặt sưng tấy của Vương Tử Dương, nghi ngờ hỏi: “Ai đánh?”
“Hà Thời Minh! Vừa nãy chúng em đi tìm Hà Thời Minh xin lỗi, ai ngờ tên đó lại tát em một cái thành như thế này! Hiệu trưởng Thôi, thầy nhất định phải làm chủ cho chúng em!” Vương Tử Dương nói xong liền khóc lớn, trông có vẻ vô cùng tủi thân.
Đây là lý do mà anh ta có thể làm bạn với Hà Thời Minh ba năm, bởi vì anh ta biết diễn, biết khi nào nên diễn ra dáng vẻ nào khiến người khác hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Nhưng Thôi Chí Nguyên vừa nghe thấy cái tên “Hà Thời Minh” liền cau mày.
Hà Thời Minh?
Lại là cậu ta?
Hôm nay ông ta nghe cái tên Hà Thời Minh đến mức tai sắp mọc kén luôn rồi.
Nhưng Hà Thời Minh còn biết đánh người?
Nghe cứ ảo ảo thế nào ấy nhờ?
Lúc này Trần Chí Quân và Hứa Khai Minh bên cạnh cũng thêm dầu vào lửa.
“Hiệu trưởng Thôi, thầy không biết Hà Thời Minh bây giờ đó thôi, có tiền rồi liền không biết mình là ai nữa, không chỉ mắng bọn em là chó lại còn ra tay đánh Vương Tử Dương!”
“Đúng thế! Chưa bao giờ thấy nó sưng lên như vậy luôn!”
“...”
Bốn năm người tranh nhau nói.
Thôi Chí Nguyên cau mày xua tay: “Được rồi được rồi.”
Mặc dù không quen Hà Thời Minh nhưng từ lần tiếp xúc ngắn lúc trước, ông cũng hiểu sơ sơ về Hà Thời Minh.
Sống hơn nửa đời người, lại còn ngồi ở vị trí này ở đại học Lâm An nhiều năm như thế, mắt nhìn người của ông vẫn khá chuẩn.
Hà Thời Minh không phải loại người mà họ nói.


Hơn nữa lúc trước những người này làm gì với Hà Thời Minh, ông đều nhìn thấy hết, chắc chắn là những người này tìm Hà Thời Minh muốn xin lỗi nhưng hai bên lại xảy ra xích mích.
Nhưng loại chuyện này, Thôi Chí Nguyên không muốn quan tâm.

Kiếm người khác gây sự, kết quả lại bị thiệt xong lại tới tìm mình giúp?
Thôi Chí Nguyên hít sâu một hơi nói: “Chuyện này thầy biết rồi, thầy sẽ tìm Hà Thời Minh nói chuyện.”
Vương Tử Dương nghe vậy, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ ngay cả Thôi Chí Nguyên cũng thiên vị Hà Thời Minh.

Nhưng nếu họ đã tới đây thì sẽ không từ bỏ!
“Chỉ nói chuyện thôi sao hiệu trưởng Thôi?” Vương Tử Dương sờ sờ mặt mình nói: “Thầy nhìn mặt em đã bị đánh thành như thế này rồi! Loại sinh viên như cậu ta nên bị đuổi học!”
Đám người Trần Chí Quân ở bên cạnh mau chóng đổ thêm dầu vào lửa.
Thôi Chí Nguyên cau mày, mấy người này cũng quá hùng hổ dọa người rồi.

Nhìn bộ dạng mấy người này, Hà Thời Minh đánh cũng không có gì kỳ lạ.
Ngay lúc Thôi Chí Nguyên đang chuẩn bị nói, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Trường chúng ta lại có học sinh phẩm hạnh tệ như vậy sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc