TA DƯỠNG THÀNH MỘT TIỂU ZOMBIE BÁ ĐẠO

Gọi bên ngoài tầng bốn này là ban công thủy tinh nghe có vẻ hợp lý hơn giếng trời bán mở. Ban đầu nó vốn dĩ có nóc, người chủ trước đã quét sàn nhà thành màu cỏ xám xanh, còn các bức tường xung quanh ngoại trừ kính thủy tinh ra thì đều là màu vàng tơ. Thỉnh thoảng lên đây có thể ngắm được toàn cảnh sân gôn và hồ nước dưới chân núi phía xa xa, thư giãn cơ thể và tâm hồn.

Nhưng từ sau khi Minh Khinh Khinh tiếp quản, có một hôm trời bão, tấm kính thủy tinh trên nóc nhà bị lốc lên một nửa, mãi đến hôm nay cô vẫn lười chưa sửa lại, nên vào mùa đông tuyết rơi, nơi đây đã hoàn toàn biến thành sân thượng bỏ hoang.

Phía bên trái sân thượng có một cầu thang gỗ, leo lên trên là phần mái của toàn bộ ngôi biệt thự. Mái nhà lợp ngói đỏ, được lót hệ thống chống thấm tốt nhất, trên đây còn trang trí một máy xay gió cực lớn.

Minh Khinh Khinh vừa lên đến sân thượng đã nghe thấy tiếng động rột rạc trên mái nhà, cô càng tin chắc trên mái nhà có con vật nhỏ.

Nghe có vẻ giống con mèo hơn, vì suy cho cùng chó không biết leo trèo.

Tuy nhiên, sau khi leo lên hết thang gỗ, những gì cô nhìn thấy lại là một con chó lai gầy còm, đang hoảng loạn nằm bò trên nóc nhà với khuôn mặt rũ rượi, bốn chân  ra sức víu chặt vì sợ bị rơi ngã, cùng một chiếc áo hoodie cũ nát màu xanh bị mắc kẹt trên máy xay gió.

Chiếc áo mỏng manh bay phần phật trong gió, phần mũ áo rũ xuống, hai ống tay áo trống lổng cũng đón gió tung bay.

Minh Khinh Khinh:???

Ánh mắt hoang mang của con chó lai:???

Một người một chó trố mắt nhìn nhau, cả hai cùng đứng hình.

.....

“Chuyện này, làm sao lên đây được?” Minh Khinh Khinh thực sự không tưởng tượng ra được.

Nhưng có hỏi cũng đâu hỏi được gì, bạn cũng không thể mong đợi một con chó cho bạn câu trả lời.

Hai mươi phút sau, Minh Khinh Khinh lấm tấm mồ hôi cầm hai chân run rẩy của con chó kéo xuống dưới. 

Con chó rất cảnh giác và chống đối người lạ, sau khi nhảy xuống dưới, nó lập tức chui vào một góc, hướng về phía cô sủa ‘gâu gâu’ vài tiếng.

Minh Khinh Khinh không rõ con chó này là chó hoang hay là chó nhà.

Đúng lý mà nói, nếu đã lưu lạc đến đây thì thân thể của nó phải bẩn thỉu mới phải, hơn nữa hai ngày nay trời lại vừa tuyết vừa mưa, lông của nó lý ra không nên sạch sẽ như vậy, cho dù hôm nay trời có nắng ráo thì lông cũng phải bết dính với nhau.

Chẳng lẽ là chó của vùng lân cận đi lạc, mới đi lạc chưa được mấy ngày?

Nếu là chó trong khu dân cư đi lạc mà lại tưởng là chó hoang và gửi đến trung tâm cứu trợ, chủ nhân của nó sẽ tìm kiếm rất khó khăn.

Minh Khinh Khinh mặc kệ con chó đang đứng trong góc nhe răng trợn mắt với mình, trước tiên lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh của nó, sau đó xuống lầu gọi điện cho nhân viên bảo vệ, dùng Wechat chuyển ảnh cho nhân viên bảo vệ, để bọn họ đi hỏi thăm từng nhà xem có ai thất lạc chó không.

Những hộ gia đình sống ở đây không có tiền thì cũng có quyền, nhân viên bảo vệ không dám nề hà thất lễ, chẳng mấy chốc đã hỏi thăm hết một vòng.

Kết luận mà Minh Khinh Khinh nhận được là, chú chó này không phải là chó trong khu dân cư.

Ngẫm lại cũng đúng, hầu hết những con chó được nuôi trong khu dân cư này đều là giống chó khổng lồ đắt tiền như St.Bernard, chứ ai lại nuôi một con chó lai gầy còm ốm yếu như vậy?

Minh Khinh Khinh vô duyên vô cớ nhặt được con chó, quả thực có chút đau đầu.

Cô thích sự yên tĩnh, ghét nghe tiếng chó sủa, nên không hề có ý định sẽ giữ nó lại đây.

Cô gửi tin nhắn cho Tiểu Chu, kêu Tiểu Chu liên hệ với Trung tâm cứu trợ động vật, sau đó in một bức ảnh ra đánh dòng chữ ‘Thông báo nhặt chó’.

Bên phía Tiểu Chu hồi âm lại rất nhanh: “Sắp xếp xong rồi, nhưng bây giờ đang vào cuối năm, Trung tâm cứu trợ địa phương đã đóng cửa, khoảng ba ngày nữa mới đến đón con chó được.”

Biết cô không thích mùi chó, Tiểu Chu lại gửi thêm một tin nhắn: “Hay là anh sang đưa nó về chỗ anh trước?”

Lúc này đang là cuối năm, Tiểu Chu bận rộn xum họp với gia đình, vì chút chuyện nhỏ mà bắt anh ấy lặn lội qua đây cũng phiền hà cho người nhà.

Bản thân cô chưa bao giờ đón giao thừa, nên cũng không thể cản trở việc đoàn tụ của gia đình người ta được.

“Bỏ đi.” Minh Khinh Khinh hồi âm, “Ba ngày thôi mà.”

Thôi thì giữ tạm con chó ở đây ba ngày vậy.

*

Tiểu Phó ôm chiếc thìa, ngồi xổm trên nóc một ngôi biệt thự khác với khuôn mặt trắng bệch, sau khi cơn khủng hoảng qua đi, trái tim đang đập điên cuồng của cậu cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

Vừa nãy, trong lúc không kịp kéo áo ra, cậu chỉ có thể dùng hết tốc độ nhanh nhất sau khi đến Trái đất, vung vẫy cánh tay cứng nhắc của mình, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngoài, lật đật dịch chuyển tức thời đến một căn hộ chung cư, xách chú chó đang ở một mình canh nhà qua đây, miễn cưỡng tránh được một kiếp nạn.

Mèo và chó đều là những người bạn tốt của con người, con người không những không sợ hãi khi thấy nó, mà còn khen ngợi đáng yêu.

Không giống như cậu, Minh Khinh Khinh mà nhìn thấy chắc chắn sẽ ngất xỉu.

Lúc này trên người cậu chỉ còn đúng một chiếc áo thun mỏng tanh, gió lạnh điên cuồng dồn vào cổ càng thêm rét buốt.

Cậu căng thẳng quan sát tình hình bên chỗ Minh Khinh Khinh, định đợi lúc cô lơ là sẽ đem con chó trả lại cho người ta, sau đó trời tối sẽ trở về lấy hai món đồ còn sót lại trong phòng giữ đồ trên tầng bốn.

Rồi... chào tạm biệt với Minh Khinh Khinh.

Xung quanh rất yên tĩnh, Tiểu Phó ngồi bệt xuống, đầu gối cứng đờ cuối cùng cũng thả lỏng, khẽ cử động vài cái.

Ánh mặt trời mỏng manh sau những rặng mây chiếu vào làn da không còn chiếc áo hoodie che chắn của cậu, mọi thứ gần như trong suốt.

Trong lòng cậu có phần luyến tiếc, con ngươi cụp xuống như che giấu đi nỗi cô đơn.

Sau đó cậu nhướng mắt lên, không nhịn được lại nhìn cô gái trong căn biệt thự bên kia thêm một lúc.

Từ xa xa, Tiểu Phó nhìn thấy Minh Khinh Khinh đang móc điện thoại ra, nghe thấy vài ngôn ngữ Trái Đất như ‘Trung tâm cứu trợ thú cưng’, thì biết Minh Khinh Khinh đang định đưa con chó đến Trung tâm cứu trợ.

Cậu phải đưa con chó về chỗ cũ trước khi cô đưa nó đi mới được.

Tiểu Phó chậm chạp nhấc người dậy, định dịch chuyển tức thời qua đó.

Nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy Minh Khinh Khinh đi xuống lầu một.

Cậu thấy cô bước vào một trong những căn phòng ở lầu một, bẵng đi một lúc, qua cửa sổ, cậu lại thấy cô đang ra sức lôi một chiếc sô pha cũ ra ngoài, rồi chuyển chiếc sô pha cũ đó đến căn phòng cuối biệt thự, sát bên nhà ấm trồng hoa bằng thủy tinh.

Tiểu Phó có chút hoài nghi, không biết Minh Khinh Khinh đang định làm gì.

Sau đó, cậu lại thấy cô đến gian phòng tạp hóa tìm kiếm đồ, tìm được một  chiếc hộp nhỏ màu trắng. Cô đem chiếc hộp nhỏ màu trắng đó, cùng một số đồ vật như thảm lông, chiếc rương đen.. đến căn phòng cuối tầng một.

Tiểu Phó có thể phân biệt được các loại hộp, cụ thể là máy lọc nước uống tự động của Xiaomi và máy sưởi dầu chống cháy an toàn. Những thứ này đều là Minh Khinh Khinh mua cho con mèo của cô, nhưng Béo Béo được nuôi dưỡng rất kiểu cách, chỉ uống nước nóng, thậm chí còn không thèm để ý đến nước trong máy lọc dành cho thú cưng, vì thế mà những thứ này vẫn luôn cất trong gian phòng tạp hóa.

Béo Béo cảm nhận được cô đang định làm gì, tỏ ra không vui ngậm lấy ống quần của cô, cố gắng giành lại đồ đạc của mình.

Minh Khinh Khinh gập người xuống xoa đầu con mèo rồi tiếp tục bài trí cho căn phòng.

Sau đó, Tiểu Phó thấy Minh Khinh Khinh lấy miếng xương từ trong tủ lạnh ra, đem lên tầng bốn dụ con chó lai xuống. Cuối cùng thì cậu đã biết cô đang định làm gì.

....cô đang làm ổ cho con chó kia.

Tiểu Phó: “.....”

Trong lòng Tiểu Phó nhất thời dâng trào cảm giác tủi thân và chua chát không thể giải thích được.

Tính nết của con chó đó rất cáu kỉnh, vẻ ngoài còn xấu xí, thể trạng cũng ốm o gầy còm. Đâu giống như cậu, không cần lấy dây thừng trói lại cũng tự giác chạy theo cô.

Vậy mà không hiểu sao lại được cô nuôi dưỡng?

Con chó đó vẫn trợn mắt nhìn Minh Khinh Khinh với vẻ cảnh giác, thi thoảng còn sủa hai tiếng, nhưng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của khúc xương, nên đã đi theo Minh Khinh Khinh suốt một quãng đường không mấy xa xôi để xuống lầu một.

Con chó lai đi theo Minh Khinh Khinh đến căn phòng cuối lầu một. Minh Khinh Khinh đặt khúc xương đầy thịt vào chiếc đĩa bên cạnh vòi nước uống. Con chó lai sống với gia đình kia đã bao giờ được ăn một khúc xương có thịt hoàn chỉnh như vậy, thế là nước miếng lập tức chảy ròng ròng, phóng người qua chỗ đó.

Minh Khinh Khinh chỉ chỉ vào nhà ấm trồng hoa bằng thủy tinh bên cạnh rồi nói với nó: “Vách tường bên kia có một cái lỗ nhỏ để chó mèo ra vào, nếu mày mắc đi vệ sinh thì ra ngoài, đừng đi trong nhà.”

Cũng không biết con chó này có nghe hiểu được không, Minh Khinh Khinh khẽ gãi đầu, trước tiên cứ tính vậy đã.

Nó ở tầng một, cô sống trên tầng ba, có sủa thế nào cũng không làm phiền tới cô được.

Con chó đang ăn rất say sưa. Lúc ra ngoài, Minh Khinh Khinh đã đóng lại cánh cửa ngoài cùng của mấy căn phòng ở đây, để tránh Béo Béo thấy nó lại gây gổ.

Ở phía xa kia, Tiểu Phó ũ rũ ngồi bệt xuống đất, không ngờ có lúc lại đi ganh tị với một con chó.

*

Hoàng hôn buông xuống, con chó lai đã ăn no uống say, nhưng vẫn rất cảnh giác, đi tới đi lui đánh mùi trong căn phòng mà Minh Khinh Khinh đã sắp xếp cho nó.

Loại chó bản địa được nuôi từ nhỏ này thực ra còn trung thành với chủ hơn cả giống chó quý tộc, nó biết rất rõ đây không phải là nhà của mình.

Nó nhất định phải quay về, nếu không chủ nhân sẽ rất lo lắng.

Đang lúc cong người chui tới chui lui trên tường để tìm cách ra ngoài thì bị mắc kẹt, con chó liền quýnh đít lên sủa vài tiếng.

Đột nhiên trong phòng xuất hiện bóng dáng của một chàng thiếu niên, sau vài giây lảo đảo, cậu đã đứng lại ngay ngắn.

Con chó lập tức ngừng sủa.

Trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Giống hệt như lúc nó bị mang từ nhà của mình đến đây vậy, nó cảm giác được một loại áp bức từ sinh vật cấp cao hơn.

Mặc dù đôi mắt màu xanh xám của chàng thiếu niên rất sạch sẽ và vô hại, nhưng đó là một loại bản chất sợ hãi cái mạnh bẩm sinh, giống như mèo sẽ rụng lông vậy.

Con chó ngửa đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Phó, bỗng nhiên mất kiểm soát đi tè tại chỗ, dưới chân xuất hiện một bãi nước tiểu màu vàng.

Tiểu Phó: “......”

Theo tính cách của Tiểu Phó, lẽ ra cậu nên ngồi xổm xuống, tay chân vụng về vuốt ve đầu con chó một chút, ý bảo nó không cần sợ.

Thế nhưng, ánh mắt cậu đang nhìn con chó lúc này lại có chút hằn hộc.

Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, thấy chiếc sô pha êm ái và thoải mái, vòi lọc nước cho thú cưng và máy sưởi dầu nóng, trong lòng lại ngập tràn buồn bã.

Thế là cậu liền trở thành quỷ hẹp hòi, làm lơ con chó lai đang sợ hãi, cứ thế xách nó đưa về lại chỗ cũ.

Chủ nhân của con chó lai vẫn đang đi làm, chưa về nhà. Đưa con chó lai về nhà chỉ là chuyện không quá hai giây, Tiểu Phó đã nhanh chóng trở lại. Miếng giẻ lau mà cậu đem đến rất tiện dụng. Cậu đi đứng vẫn chưa vững, nhưng cũng may là biết thuật dịch chuyển tức thời. Đây là năng lực thiên phú còn hơn cả bản năng của cậu.

Thế là cậu ngồi xổm xuống sàn nhà, giống hệt như quân cờ nhảy, thoăn thoát xuất hiện bên cạnh mặt sàn vừa bị con chó lai làm dơ, tay chân di chuyển không linh hoạt, từng chút từng chút mới lau khô được sàn nhà.

Làm mấy việc này xong, Tiểu Phó cũng không quan tâm đến chuyện bảo vệ môi trường mà đem giẻ lau ném về phía sau núi, sau đó lên nóc nhà kéo chiếc áo hoodie của mình ra.

Rồi lại tốn hết sức của chín trâu hai hổ mới mặc lại được vào người.

Cậu nâng những ngón tay cứng đờ của mình lên, hết sức vất vả kéo chiếc mũ áo hoodie lên đầu. Chiếc mũ áo hoodie lại che khuất khuôn mặt tái nhợt của cậu.

Cuối cùng cậu cũng lấy lại được chút cảm giác an toàn.

Còn bên đây, sau khi ăn cơm tối xong, Minh Khinh Khinh bật máy tính bảng lên, tìm hiểu cách nuôi chó. Mặc dù chỉ nuôi vài ngày nhưng Minh Khinh Khinh là một người rất nghiêm túc, làm chuyện gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, không thể để xảy ra sơ sót.

Chó là loại động vật ăn thịt, nhưng cũng có thể ăn các loại rau củ linh tinh như bông cải xanh, có thể bổ sung thêm một ít nguyên tố vi lượng.

Trong đầu thoáng hiện lên thân hình gầy còm của con chó lai, Minh Khinh Khinh có chút do dự.

Cô cảm thấy một khúc xương sườn có thể vẫn chưa đủ.

Minh Khinh Khinh đứng dậy xuống phòng bếp, nấu một ít bông cải xanh và thịt bò, bày ra cái đĩa mới rồi bưng xuống tầng một.

Khi cô đem đĩa thức ăn mới vào căn phòng ở tầng một, con chó không có ở đó.

Ở đây có rất nhiều phòng, Minh Khinh Khinh không rõ là nó đã chui ra ngoài từ lỗ nhỏ trong nhà ấm trồng hoa, hay đã nấp vào căn phòng nào đó rồi.

Minh Khinh Khinh cũng không để tâm lắm, dù sao chó cũng thông minh hơn mèo, đói rồi tự khắc sẽ xuất hiện.

Cô đặt đĩa thức ăn xuống sàn rồi rời khỏi.

Sau khi cô đi, tất cả các giác quan của Tiểu Phó đang ngồi trên nóc nhà đều bị đĩa thức ăn tác động mạnh mẽ, yếu hầu của cậu chầm chậm nuốt xuống, đôi mắt màu xám xanh của cậu thèm thuồng đến mức dại cả ra.

Thật sự rất thơm.

Mình... có thể ăn không?

Tiểu Phó đói đến cực độ, gặm gặm miệng vỏ cây.

Đã lâu rồi cậu chưa được ăn những thứ nóng hổi như vậy.

Cậu với con người Trái đất không giống nhau, không ăn trong một thời gian dài cậu cũng không chết được. Người trên hành tinh của bọn cậu có tuổi thọ rất dài, rất dài.

Nhưng có một điểm tương đồng với con người, đó là cậu cũng biết đói.

Đôi lúc cảm giác đói ập đến, dạ dày của cậu cũng réo rắt cồn cào, đói đến hoa mắt chóng mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống đất tạo một cái hố hình người cao một mét chín.

Chàng thiếu niên đấu tranh tinh thần rất lâu, cuối cùng từ bỏ kế hoạch rời đi vì không chịu nổi cơn đói.

...

Cậu xuất hiện trong căn phòng mà Minh Khinh Khinh đã chuẩn bị cho con chó lai, thận trọng đưa tay cầm bông cải xanh đã đun chín lên, nhét vào trong miệng hai miếng.

Thức ăn từ cổ họng trôi xuống dạ dày, cảm giác được lấp đầy lại xuất hiện, cả người cậu cũng từ từ ấm lên.

Cậu hạnh phúc đến mức suýt rơi hai dòng lệ nóng hổi. Đương nhiên đây chỉ là hình dung thôi. Nam tử hán đại trượng phu, Tiểu Phó còn là người đã trưởng thành, làm gì có chuyện khóc lóc ở đây.

Cậu ngồi xổm ở đó, giống như một cái bóng cô đơn, vừa im lặng ngấu nghiến ăn uống, vừa thấp thỏm lo âu trước hạnh phúc đột ngột này.

Cậu uống một ít nước từ vòi lọc nước, nhưng không dám trèo lên sô pha.

Mọi thứ ở đây đều là Minh Khinh Khinh chuẩn bị cho con chó đó, nếu phát hiện cậu lén lút ăn trộm, cô sẽ nhìn nhận hành vi trộm cắp của cậu thế nào đây?

Da mặt của Tiểu Phó rất mỏng, nghĩ đến những thứ này lại cảm thấy bất an, sắc mặt vì thế càng trắng bệch hơn.

Có điều, cậu vẫn ngồi trước máy sưởi dầu để sưởi ấm một lúc.

Vì cậu cho rằng ngọn lửa sẽ cháy mãi, sẽ không bị mình ‘dùng hết’.

Hơi ấm đã từ rất lâu rồi cậu chưa được cảm nhận bất ngờ ập đến, xua tan đi cảm giác tê cứng và lạnh cóng trên tay chân cậu.

Rất lâu rồi Tiểu Phó không được ấm áp, không được hạnh phúc như vậy. Cậu khó nhọc xoay người để ngọn lửa sưởi ấm phần lưng, sau đó đến hai chân.

Hơ chân xong, cậu chật vật gỡ mũ áo hoodie xuống, nhích đầu lại gần, để đầu óc và tóc tai cũng được sưởi ấm.

....

Khoảng mười một giờ đêm, Minh Khinh Khinh tắm rửa xong, định xuống lầu thu dọn bát đĩa lên.

Không hiểu thế nào mà Béo Béo lại không vui, Minh Khinh Khinh tự lý giải là tại vì trong nhà có thêm động vật mới, nên nó sợ bị cướp mất phần sủng ái, vì thế cô phải nán lại ôm ấp, hôn hít và dỗ dành nó một lúc mới xuống lầu.

Cô đẩy cánh cửa căn phòng cuối tầng một ra.

Bật đèn lên.

Vẫn không thấy bóng dáng con chó kia đâu.

Minh Khinh Khinh cúi đầu nhìn hai chiếc đĩa dưới sàn nhà. Tuy nhiên, hai đĩa thức ăn đã được ăn sạch sẽ, đặc biệt là món bông cải xanh và thịt bò cô nấu lần thứ hai. Đĩa thức ăn bóng loáng trơn tru, vô cùng rất sạch sẽ. Có vẻ như con chó thực sự rất đói.

Minh Khinh Khinh cảm thấy khá buồn cười, bước đến định cầm chiếc đĩa lên.

Bỗng nhiên, động tác của cô thoáng khựng lại.

Cô để ý thấy bên cạnh chiếc đĩa có một hộp đựng nhẫn nho nhỏ, hình như là màu xanh nước biển, quấn quanh nó là một dải ruy băng màu trắng. Trông không hẳn là đồ mới, nhưng lại được xem như bảo bối mà cẩn thận ngâm trong khe suối giặt sạch, dải ruy băng trắng cũng đã chuyển sang màu vàng ngà.

Minh Khinh Khinh: “....”

?

Chuyện gì thế này?

Cô chắc chắn lúc chiều cô xuống, ở đây không có món đồ vật này, cho nên đây là....quà trả ơn của con chó?

Minh Khinh Khinh cảm thấy khá mới lạ.

Và hơn cả sự mới lại là thực sự rất thần kỳ.

Thoạt nhìn con chó đó có vẻ vừa dơ bẩn vừa hung dữ, nhưng không hiểu tại sao đầu óc tại tinh ranh như vậy? Biết lén lút làm ổ, còn biết tha đồ về để trả ơn.

Minh Khinh Khinh cứ ngỡ bên trong là một chiếc nhẫn.

Nhưng khi cô mở chiếc hộp vô cớ xuất hiện này ra, lại phát hiện bên trong là một trái quất còn dính lá đang nằm lặng lẽ. Cũng giống như vẻ bề ngoài, trái quất rất sạch sẽ, đã được rửa sạch hẳn hoi, bóng loáng đến độ có thể soi gương.

....là loại quả có thể ăn được.

Dưới ánh đèn ấm áp, mùi cam quýt dịu nhẹ tỏa ra khắp căn phòng.

Trái tim của Minh Khinh Khinh không hiểu sao lại nhói lên vài cơn.

Động vật nhỏ trong tự nhiên nhìn chung ngốc nghếch hơn con người gấp trăm lần, nhưng thực ra mỗi loại đều có bản chất riêng của mình. Hơn nữa, động vật nhỏ không giống người, chúng không hề có bất cứ tâm tư xấu xa nào, chỉ biết một lòng một dạ trung thành với người tốt.

Nó nhe răng trợn mắt với cô, vừa sợ hãi vừa cảnh giác, nhưng lại ăn khúc xương của cô đưa, trong đêm đông lạnh buốt còn len lén tha về một quả quất.

Lúc đầu Minh Khinh Khinh hơi bài xích với loài chó, định bụng ba ngày sau sẽ gửi con chó vừa hung dữ lại xấu xí này đi, nhưng lúc này không hiểu sao cô lại có chút không nỡ.

“Đản Đản.” Minh Khinh Khinh quay người về hướng góc tường gọi một tiếng, tính là trong vài ngày tới sẽ gọi con chó bằng cái tên này: “Cứ gọi mày là Đản Đản đi.”

*

Vẫn ngồi bên cạnh máy xay gió, nhưng lần này Tiểu Phó đã cẩn thận hơn, không để tà áo bị mắc kẹt vào đó nữa. Cậu lắng tai nghe cô nói xong, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên khuôn mặt trắng bệch chợt xuất hiện nét xấu hổ.

Đản Đản.

Bình luận

Truyện đang đọc