TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 414

Cô nhất định phải tự cứu mình.

Đầu tiên, cô phải biết rõ nơi này là nơi nào, nhìn xem xem có cửa ra khác không. Lần này, cô không đi dọc theo bãi cát nữa, mà đi tới rừng cây cách đó không xa.

Trên người Bảo Ngọc, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, đây không phải là áo quần của cô, là ai đó đã thay cho cô, cô không muốn nghĩ nhiều, bởi vì như vậy, cô sẽ không nhịn được xúc động muốn giết người.

Với đôi chân trần, cô đi khá dễ trên cát mềm, vừa vào rừng cây, lập tức bị nhánh cây nhọn dưới chân đâm rất đau. Chưa đi được bao xa, đã rỉ ra mấy vết máu.

Bảo Ngọc cắn chặt răng, tiếp tục đi tới phía trước.

Trong rừng rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được tiếng sóng biển ở sau lưng, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không nghe thấy.

Điều này rất không bình thường.

Bảo Ngọc âm thầm nói trong lòng, cẩn thận đi vào trong. Trong rừng rất oi bức, cô mới đi được mấy phút, mồ hôi đã sắp thấm ướt vật liệu may mặc mỏng manh trên người rồi. Tháng 12 mà còn nóng như vậy, nếu cô không đoán lầm, lúc này khả năng cô đang bước trên một hòn đảo hoang ở bên kia trái đất.

Lúc này Bảo Ngọc không lo lắng đến sự an nguy của mình, trong lòng đều nghĩ về người ở thành phố A.

Tiêu Mặc Ngôn biết cô mất tích, người đàn ông tính tình cực đoan đó sẽ nôn nóng đến phát điên, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ đó của anh, Bảo Ngọc sốt ruột đến đau lòng. Còn có ba, cũng không biết bây giờ cơ thể ông thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không? Chỉ mong rằng, lúc biết tin của cô, Tiểu Hải sẽ chăm sóc ông thật tốt.

Càng nghĩ càng khó mà bình tĩnh, dưới chân cũng thế mà tăng nhanh tốc độ.

Dưới chân rỉ ra mấy vết máu, cô dừng lại, ngồi xuống bên cạnh cạnh, giơ đôi chân trắng mịn lên, đau đến mức cô toát mồ hôi lạnh. Tiếp tục như thế, cô căn bản không đi được bao xa, cô nhất định phải tìm đồ bọc chân lại, nếu không, lỡ như gặp phải nguy hiểm, muốn chạy cũng khó.

Tìm một vòng, chỉ có chiếc đầm dài trên người còn có thể phát huy chút tác dụng. Cô quả quyết xé váy ra, lại xé thành hai nửa, sau đó quấn hai chân lại. Đi trên đất, cảm giác cũng không tệ lắm.

Bảo Ngọc bắt đầu cẩn thận quan sát cánh rừng này, cây cối đều là loại cây nhiệt đới, tàng cây rất lớn, trên đỉnh đầu là các nhánh cây đan vào nhau, tạo thành một mảng màu xanh lá, rậm rạp xanh tươi. Cô ép buộc mình tỉnh táo lại, không bất an nông nổi như trước, sau khi quan sát địa hình, mới tiếp tục đi vào trong.

Cách đó không xa, chính là lối đi hình tròn kì dị đó, từ đầu tới cuối vẫn không thoát khỏi tầm mắt của cô. Bảo Ngọc đi theo nó, thử tìm ra ngọn nguồn của nó. Có lẽ, nói không chừng nơi đó có cửa ra!

Rất nhanh chóng, trước mắt cô xuất hiện một tòa lâu đài đá cổ xưa, âm u tĩnh mịch, giống như lâu đài của phù thủy ở trong truyện cổ tích vậy. Sừng sững nằm sâu trong rừng, chiều cao tầm bốn năm tầng lầu, không thấy cửa sổ, đỉnh lâu đài là màu đen âm trầm, bốn phía lâu đài là hàng rào sắt cao mười mấy mét, đỉnh đánh bóng phát sáng, loáng thoáng, có thể thấy được vết máu đen đen bẩn thỉu…

Bảo Ngọc núp sau một gốc đại thụ, nhìn tòa lâu đài kinh khủng kì dị này, nhớ tới câu “Chào mừng đến với cánh cửa địa ngục” của người đàn ông đó, đáy lòng bèn hiện lên từng cơn sợ hãi.

Rất khó mà ngờ được, trên thế giới hiện thực còn có nơi như thế này, một tòa lâu đài không người ở trên đảo hoang, một tòa lâu đài đơn độc, một người đàn ông quái lạ mà tao nhã, tất cả những thứ này giống như cảnh tượng xuất hiện trong mộng vậy.

Ác mộng…

Bảo Ngọc quăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu, không để cho từ ngữ này lại quấy nhiễu mình.

Lúc này, trời đã tối, nhất là ở trong rừng sâu, càng tối nhanh hơn, cảm giác tầng mây trên đỉnh đầu sà xuống rất thấp, thay đổi bất ngờ, làm cho tòa lâu đài đá này càng thêm mấy phần khủng bố tà ác.

Dần dà, gió nổi lên, sức gió càng ngày càng lớn, lá cây kêu vang xào xạc. Bảo Ngọc đón gió, nheo mắt lại, vất vả đi về trước. Cô nhất định phải tìm được cửa ra mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc