TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 580

“Đừng nhiều lời!” Cô túm lấy cậu rồi lôi ra ngoài.

Đợi đến khi Tiêu Mặc Ngôn tắm xong ra ngoài, thì lập tức sững người.

Trong phòng không một bóng người…

Trên đường phố đêm khuya, Trương Thịnh Hải lái xe đi về phía trước, thỉnh thoảng cậu lại đưa mắt nhìn qua người ở bên cạnh, một mái tóc dài có chút rối, trên người chỉ khoác một chiếc áo lông cừu màu trắng, bên trong còn đang quấn lấy một chiếc khăn tắm, đôi chân trần trụi, dưới bàn chân chỉ mang một đôi giày thể thao, nhìn kiểu nào cũng giống như là vừa mới cãi nhau với chồng rồi bỏ nhà ra đi.

Cậu bật lò sưởi lên và ngập ngừng hỏi: “Chị, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Có phải…cãi nhau với anh rể rồi không?”

Nếu như là phải, vậy thì khó rồi. Một bên là chị gái ruột, một bên lại là đường chủ, cậu thật sự không biết nên đứng về phía nào a.

Bảo Ngọc tựa đầu vào cửa sổ xe, ánh mắt phiêu diêu lang thang ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ một mảng trắng tinh, ngay cả nói chuyện cũng lười biếng.

Thấy cô như vậy, Trương Thịnh Hải mặt mày khổ sở nói: “Chị à, chúng ta đã ra ngoài nửa tiếng rồi, nếu anh rể biết em đưa chị ra ngoài, thì em sẽ chết rất thảm đó.”

Trong lòng Trương Thịnh Hải biết rõ, bất luận giữa hai người có mâu thuẫn gì thì anh rể tuyệt đối sẽ không hung dữ với chị nửa lời! Cho nên chị mà như vậy, cậu kẹp ở giữa thì khó rồi, một khi anh rể phát điên thì cậu nhất định là người hưởng trọn sự xui xẻo đó.

Cả một hồi lâu Bảo Ngọc mới quay đầu qua, không yên tâm hỏi: “Tắt điện thoại chưa?”

Trương Thịnh Hải ủy khuất gật đầu: “Không phải là chị cưỡng ép người ta tắt rồi sao~” Sau đó lại nhỏ tiếng ai oán: “Lỡ như Đào Nhi tìm không thấy em, thì cô ấy sẽ tức giận đó.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bảo Ngọc bực bội nhấc chân đá cậu một cái: “Nuôi em bao nhiêu năm, bây dùng nhờ em có nửa ngày, em còn ai oán?”

Trương Thịnh Hải vội vàng mỉm cười: “Đâu có! Đừng nói là nửa ngày, ngày nào chị cũng nhờ cũng được, em bảo đảm sẽ không than một tiếng.”

Bảo Ngọc không rảnh luyên thuyên với cậu, cô lại làm ổ trên ghế, tiếp tục ngây ngốc nhìn ra cửa sổ.

“Chị, chúng ta đi đâu đây? Không thể cứ nửa đêm lượn đi lượn lại trên đường a?”

“Cứ đi thẳng về phía trước.”

“Hả…được.”

Trương Thịnh Hải coi như là cũng chẳng màng đến gì nữa, dù sao về nhà cũng sẽ bị tẩn cho một trận, chi bằng dỗ dành chị gái trước đi đã!

Lái thêm mười mấy phút nữa, chiếc xe đột nhiên dừng lại ở một ngã rẽ, Bảo Ngọc cau mày: “Sao vậy?”

“Phía trước hình như xảy ra sự cố rồi.” Trương Thịnh Hải chỉ về phía trước.

Bảo Ngọc nhìn qua, quả nhiên là có hai chiếc xe tông vào đuôi nhau, bên cạnh còn vây quanh vài người như là đang cãi nhau nữa. Con đường này là đường một chiều, bọn họ đứng đó náo loạn thế này đã làm tắc đường rồi.

Trương Thịnh Hải ấn còi xe, để cho mấy người đó nhường đường ra, nhưng bọn họ chỉ quay lại trừng mắt nhìn một cái rồi tiếp tục cãi cọ.

Đợi đến khi mất hết kiên nhẫn rồi, Trương Thịnh Hải đành cởi dây an toàn ra: “Chị, chị đợi một chút, em xuống xem thử.” Cậu đẩy cửa xe ra rồi đi về phía đám người: “Nè, các người cãi nhau đủ chưa?”

“Bọn tôi cãi nhau, có liên quan đếch gì đến cậu?”

“Các người chặn đường rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc