TAM PHỤC

Nghe câu này, lông mày Đoàn Phi Phàm bất giác không kiềm chế nổi, nhướng lên rõ cao, sau đó lại vội vã hạ xuống.

“Đúng không hả?” Giang Khoát vẫn dí ngón tay vào trán Đoàn Phi Phàm, cụp mắt xuống nhìn cậu, lông mi che khuất cả con ngươi, nhìn không rõ ánh mắt cậu ấy thế nào.

Đoàn Phi Phàm không rõ Giang Khoát đang nghĩ gì, hay là đã đoán ra tới đâu, tuy Giang Khoát là người không che giấu cảm xúc, nhưng dù sao cũng là con trai của sếp Giang, nếu thực sự muốn lừa Đoàn Phi Phàm thì cũng không phải là không che giấu được.

Có điều lúc này, Đoàn Phi Phàm lại đang ở trong thế khó xử.

Việc sếp Giang nhờ đến cậu, rõ ràng là sếp Giang đã nói là không được nói ra, dễ dẫn tới mâu thuẫn gia đình, nhưng cậu đã nói với Giang Khoát chuyện mình gặp sếp Giang. Sau đó, câu đã giúp sếp Giang đi đón luật sư Tưởng, việc này tuy sếp Giang không nói hẳn ra là không được cho Giang Khoát biết, nhưng cũng lén nhờ cậu sau lưng Giang Khoát, vậy mà cậu cũng nói cho Giang Khoát mất rồi…

Nói theo hướng này thì cậu đã hai lần bán đứng sếp Giang. Cậu đã bán đứng bố của bạn trai hai lần, tuy là bán cho chính con trai ông ấy, song dù thế nào thì cũng là bán đứng.

Nhưng mặt khác, cậu cũng thấy rất khó xử với Giang Khoát.

Cậu lén Giang Khoát gặp mặt sếp Giang, giúp sếp Giang xử lý công việc, tuy rằng đây là bố của Giang Khoát, nhưng so với người bạn trai ruột là Giang Khoát đây mà nói thì vẫn còn xa hơn một bậc. Vì bố của bạn trai mà cậu lại phản bội lại bạn trai…

Nói theo hướng này thì cũng thật chẳng ra làm sao.

Mấu chốt là bây giờ, dù cho cậu có bảo rằng cậu chẳng hề nói gì với sếp Giang, là sếp Giang tự phát hiện ra, thì bạn trai ruột của cậu cũng chưa chắc đã tin.

Mà có đi kiếm sếp Giang để hỏi rõ thì cậu cũng không chắc kiểu người cáo già có thể chơi chiêu như sếp Giang liệu có thật sự chơi chiêu hay không.

Quả đúng là tiến thoái lưỡng nan.

“Tôi thật sự không nói gì với ông ấy hết,” Đoàn Phi Phàm vô cùng thành thật khai báo, “Tôi làm gì có cái gan ấy.”

“Tôi thì tin cậu không nói gì,” Giang Khoát nheo mắt, “Nhưng tôi thật sự không tin sếp Giang cũng không biết gì hết.”

“Vậy cậu đâu có thể hỏi tôi được,” Đoàn Phi Phàm vội vàng chớp cơ hội né trách nhiệm, “Cậu phải đi hỏi sếp Giang chứ.”

Giang Khoát tặc lưỡi, không nói gì.

“Chắc ông ấy cảm thấy luật sư Tưởng là do tôi đi đón, giờ người ta sắp đi rồi thì cũng nên gọi tôi tới…” Đoàn Phi Phàm bắt đầu dự đoán theo hướng đầy hữu hảo.

“Ai bảo cậu là luật sư Tưởng sắp đi?” Giang Khoát hỏi, “Tôi chỉ bảo là ăn cơm với luật sư Tưởng thôi, đâu có nói là anh ấy sắp đi?”

“Ơ?” Đoàn Phi Phàm cảm thấy tỉnh luôn cả rượu, “Cái này thật sự là tôi đoán thôi mà, tôi thật sự không biết. Người ta đến cũng lâu rồi, chuyện kiện tụng cũng xử lý xong một bước rồi nên đi thôi, nếu không thì cũng đâu cần hô hào cậu về ăn cơm với khách như vậy…”

“Việc này thực sự là do cậu đoán,” Giang Khoát trầm ngâm một thoáng, “Vậy mấy việc kia là cậu chỉ giả vờ đoán, và thật sự được cho biết, đúng không?”

“… Ôi đệt,” Đoàn Phi Phàm kinh ngạc, “Giang Khoát, sao nói chuyện với cậu cũng toàn cạm bẫy thế hả?”

“Cũng?” Giang Khoát lại ngẫm nghĩ một chút, “Vậy nói chuyện với sếp Giang có phải…”

“Giang Khoát! Khoát Khoát! Bé Khoát à!” Đoàn Phi Phàm vội cắt lời Giang Khoát, “Cậu đừng đào hố bẫy tôi nữa, tôi uống nhiều lắm rồi, giờ não tôi thật sự không đọ được với cậu đâu.”

“Không trêu cậu nữa,” Giang Khoát bật cười, “Thật ra chỉ là tôi nghĩ mãi không ra, sao sếp Giang lại để tâm đến cậu như vậy, có việc gì cũng muốn đưa cậu theo.”

“Hay là có một khả năng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bạn trai của cậu là người rất xuất sắc.”

“Ồ?” Giang Khoát nhìn cậu, “Sếp Giang cũng phát hiện ra rồi sao?”

“Ừ hứ,” Đoàn Phi Phàm quyết định lại bán đứng sếp Giang thêm một chút, “Ông ấy từng bảo, nếu tôi học quản lý kinh doanh các thứ ở công ty ông ấy…”

“Cậu nhận lời rồi à?” Giang Khoát vội hỏi.

“Làm gì có chuyện đó,” Đoàn Phi Phàm xua tay, “Con ruột ông ấy còn chẳng theo ông ấy, làm sao tôi theo được?”

Giang Khoát nhìn cậu: “Đoàn Phi Phàm.”

“Ừm.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Cậu đúng là quá chén rồi đấy.” Giang Khoát nói.

“Ừ hứ!” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Giang Khoát cúi xuống nhìn cậu một lúc rồi cười: “Thật là đáng yêu.”

“Ừ hứ!” Đoàn Phi Phàm lại gật đầu.

Giang Khoát búng lên mặt Đoàn Phi Phàm rồi cau mày ngẫm nghĩ: “Nếu như cậu đã từ chối rồi thì chuyện này không có khả năng. Sếp Giang là dân làm ăn, lại còn là dân làm ăn cáo già, dù cho ông ấy có vừa ý với ai đó, muốn bồi dưỡng người đó mà người này lại từ chối dứt khoát, thì ông ấy cũng không thể hao tâm phí sức vì người đó, trừ khi là bồ nhí của ông ấy…”

“Này!” Đoàn Phi Phàm trừng mắt với Giang Khoát, “Bé cưng, không được nói linh tinh như vậy!”

Giang Khoát cười khoái chí: “Nói gì cơ?”

“Đừng có nói linh tinh!” Đoàn Phi Phàm hét lên.

“Ấy…” Giang Khoát bịt miệng cậu lại, “Lát bác gái lầu dưới lại lên đánh cậu bây giờ.”

Đoàn Phi Phàm bị bịt miệng rồi vẫn cố lúng búng nói thêm mấy tiếng.

“Thôi kệ đi,” Giang Khoát nói, “Khi nào về, tôi sẽ hỏi ông ấy.”

“Đúng đó!” Đoàn Phi Phàm nói.

Chuyện về sếp Giang, Giang Khoát kỳ thực không hề có ý định vặn vẹo tra hỏi Đoàn Phi Phàm, chỉ là vì thấy cậu ấy vì chú Đoàn mà lòng dạ rối bời, nên Giang Khoát muốn giúp cậu ấy phân tán tâm trí đi một chút.

Đương nhiên, không vặn vẹo không có nghĩa là Giang Khoát không nghi ngờ Đoàn Phi Phàm với sếp Giang đã có vụ gì đó sau lưng, chỉ là thực sự có hỏi cũng không ra. Đoàn Phi Phàm nếu như đã hứa với sếp Giang chuyện gì thì cuối cùng nhất định sẽ không hé nửa lời, nếu không thì ông bố cáo già đó sẽ chẳng giao cho cậu ấy trọng trách đi đón người lần đó.

Có điều, lúc này Giang Khoát cảm thấy sếp Giang chắc chắn đã biết được gì rồi, và mặc dù không nói rõ với Đoàn Phi Phàm thì cả hai bên cũng đã ngầm hiểu.

Chuyện thành ra như vậy, Giang Khoát thấy rất khó chịu.

Con trai ruột đây, vậy mà lại bị bố đẻ với bạn trai về một phe cho ra rìa.

Vậy thì còn biết bắt bẻ ai bây giờ?

“Cậu…” Giang Khoát cúi xuống, định bảo Đoàn Phi Phàm đi tắm rửa nghỉ ngơi thì nhận ra con người này đã nằm yên không nhúc nhích. Cơn buồn ngủ sau khi uống rượu quả nhiên luôn chực chờ, dù cho nói đủ thứ chuyện thót tim một lúc lâu như vậy mà thót tim xong vẫn ngủ được như thường.

“Ngủ đi.” Giang Khoát nâng đầu Đoàn Phi Phàm nhích ra xa một chút, định kê cái đệm ghế cho cậu ấy gối đầu, kết quả là trượt tay một phát, đầu Đoàn Phi Phàm rớt thẳng xuống sofa.

Cạnh ghế sofa làm bằng gỗ, đầu Đoàn Phi Phàm rơi đúng chỗ cạnh đó.

Cốp!

Giang Khoát vội đẩy đầu cậu ấy vào trong, làm bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Để đền bù, cậu vào phòng lấy gối ra, dù sao thì gối cũng dễ chịu hơn là đệm sofa. Lúc kê cái gối xuống dưới đầu cho Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát lại sờ sờ sau đầu cậu ấy. Vẫn là một cái đầu tròn trịa hoàn mỹ, chưa bị nổi u. Giang Khoát thở phào nhẹ nhõm.

*

Đoàn Phi Phàm ngủ rất sâu, Giang Khoát quen cậu ấy lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy ngủ say như thế này. Trước đây dù cho có say rồi xỉu thì chưa tới một hai tiếng sau cũng sẽ tỉnh, vậy mà hôm nay xỉu rồi, bị va cả vào đầu mà vẫn không tỉnh.

Giang Khoát xem qua tình hình bán hàng hôm nay, sau đó lại xem hết báo cáo của Dương Khoa, rồi lại đi tắm rửa, loay hoay hết hai tiếng đồng hồ, vậy mà Đoàn Phi Phàm thậm chí vẫn chưa trở mình.

“Đoàn Phi Phàm?” Giang Khoát vỗ vỗ mặt cậu ấy, “Đẹp trai ơi!”

Đoàn Phi Phàm đẹp trai vẫn không đáp.

Giang Khoát hôn lên mặt cậu ấy một cái, rồi thấy eo cậu ấy nằm hơi vặn vẹo nên định xoay cho cậu ấy nằm thẳng ra. Nhưng đẩy mấy lần vẫn không nhúc nhích.

Giang Khoát thở dài, đứng dậy túm lấy cổ áo Đoàn Phi Phàm. Động tác này thật quen thuộc làm sao.

Cậu túm cổ áo Đoàn Phi Phàm vừa lôi vừa kéo, xoay cho cậu ấy nằm thẳng ra.

Lần này kết quả không tệ, chiếc áo không bị cậu làm rách. Dù sao thì cũng là ông chủ Đoàn rồi, chất lượng quần áo cũng phải tốt hơn trước chứ.

Nhưng đến lúc đứng thẳng lên rồi, Giang Khoát mới để ý thấy chiếc áo mặc trên người Đoàn Phi Phàm là chiếc áo năm ngoái.

… Vậy là ông chủ Giang đã làm chủ được cái tay của mình rồi đây.

*

Đoàn Phi Phàm ngủ một mạch cả đêm, buổi sáng thậm chí còn không dậy sớm, gần 9 giờ mới đột nhiên từ trên sofa nhảy dựng dậy.

Giang Khoát đang đứng cạnh sofa, tay cầm điện thoại chuẩn bị gọi đồ ăn, Đoàn Phi Phàm nhảy dựng một cái, Giang Khoát suýt nữa thì ném cả điện thoại vào mặt cậu ấy.

“Cậu thức dậy kiểu này, không sợ sái eo hả?”

Đoàn Phi Phàm ngẩn ra một lúc, sau đó như thể mới tỉnh ngủ, liền cười ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu mấy cái: “Không sái, eo vẫn ổn.”

“Phải không đó?” Giang Khoát cao giọng.

“Chứ không à?” Đoàn Phi Phàm thúc hông vào người cậu, “Trí nhớ cậu kém vậy sao, bé Khoát à.”

“Đệt.” Giang Khoát bật cười, “Mới sáng ngày ra.”

Đoàn Phi Phàm cười, đi về phía phòng tắm: “Sáng ra là hùng tráng nhất đấy.”

“… Hôm nay cậu phấn chấn quá nhỉ?” Giang Khoát nói.

“Ừ~~~~ hứ!” Từ trong phòng tắm, Đoàn Phi Phàm đáp rõ to.

Tâm trạng Đoàn Phi Phàm rất vui, chút phiền muộn tối qua cùng với hơi rượu đã bị niềm vui “Tôi lại có bố rồi” dội bay.

Cả đêm qua, cậu ngủ cực kỳ say, mơ cũng rất nhiều, toàn là về thời thơ ấu, không rõ là có bố trong đó hay không, chỉ nhớ là bản thân mình vô cùng vui sướng, nhưng rút cuộc là vui vì cái gì thì lại nhớ không ra.

“Đoàn Phi Phàm, cậu muốn ăn gì?” Bên ngoài, Giang Khoát lên tiếng hỏi.

“Ăn cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bớt nói nhảm,” Giang Khoát đẩy mở cửa phòng tắm, đứng nhìn cậu, “Hạ cơn hùng tráng của cậu xuống đi.”

“Ăn hoành thánh.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi, im lặng cúi xuống tìm trên điện thoại.

“Không có hả?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Không sao, để tôi tìm,” Giang Khoát nói, “Ông chủ Đoàn nhà mình muốn ăn gì, dù là thịt rồng cũng phải kiếm cho bằng được.”

“Cứ gọi đồ ăn sáng bên khu đối diện là được rồi.” Đoàn Phi Phàm hôn lên trán Giang Khoát một cái.

Hôn luôn cả bọt kem đánh răng lên trán.

Giang Khoát ngẩn người nhìn bọt kem dính trên trán mình trong gương, sau đó lập tức phủi phủi trán mình lịa lịa, rồi lại vặn vòi, vốc nước lên rửa mặt mấy lần.

Đoàn Phi Phàm đứng bên cạnh nhìn: “Không phải chứ?”

“Hử?” Giang Khoát quay lại.

“Có đến mức ấy không?” Đoàn Phi Phàm hét lớn, “Có tí bọt kem đánh răng cũng đâu chết ai!”

“Đến mức đó đó.” Giang Khoát lau nước trên mặt.

“Con nhà lính, tính nhà quan.” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi.

Giang Khoát đưa mắt liếc cậu, rồi lại lấy điện thoại ra tiếp tục lướt.

“Con nhà sếp, tính nhà quan.” Đoàn Phi Phàm sửa lại cách nói của mình.

Giang Khoát không nhịn được, phì cười: “Vậy phải làm sao?”

“Thì chịu thôi, còn làm gì được nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Con nhà lính, tính nhà quan thì tôi sẽ đánh cậu. Còn con nhà sếp, tính nhà quan thì chỉ có thể cố mà quen thôi, người ta có tiền mà.”

Giang Khoát vừa cười vừa huơ huơ màn hình điện thoại trước mặt Đoàn Phi Phàm: “Combo ăn sáng sữa đậu nành nha? Thật sự không tìm được hoành thánh.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

*

Ăn sáng xong, Giang Khoát chuẩn bị sang Ngưu Tam Đao, cùng Dương Khoa trực một hôm, chạy một lượt quy trình xem có còn vấn đề ở đâu không, còn Đoàn Phi Phàm thì đi gặp chú Đoàn.

“Căng thẳng không?” Giang Khoát khởi động xe rồi đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Giờ thì không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát nữa gặp rồi có khi lại căng thẳng, sợ không biết nói gì.”

“Không biết nói gì thì cứ không cần nói,” Giang Khoát trả lời, “Cố nói mới ngại đó.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cười, quay sang nhìn Giang Khoát, “Ngày mấy cậu về với sếp Giang?”

“Khoảng cuối tháng đi,” Giang Khoát nói, “Cậu muốn đi cùng tôi không?”

“Đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sếp Giang cũng đã mở lời rồi mà.”

“Nhiệt tình ghê.” Giang Khoát tặc lưỡi, “Không ở với bố ruột cậu à?”

“Chỉ ăn bữa cơm thôi mà, một hai ngày chứ mấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái chính là tôi sẽ nhớ cậu lắm, có cơ hội thì ở lại thêm một hai hôm cũng được.”

Đoàn Phi Phàm nói ra câu này rất tự nhiên, như thể nói chiều nay ăn gì vậy, nhưng Giang Khoát lại thấy tim đập loạn xạ, không khỏi đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Thật mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi biết.” Giang Khoát nhìn cậu.

*

Bên kia khu chợ, cách một con phố là tới khu chung cư mà Đoàn Phi Phàm thuê cho bố. Phạm Gia Bảo có vài căn hộ trong khu này, căn thuê cho bố Đoàn Phi Phàm là loại nhỏ, bố cậu ở có lẽ cũng khá ổn.

Đoàn Phi Phàm gõ cửa, bố cậu rất nhanh chóng đi ra mở cửa trong bộ đồ ngủ.

Bố cậu không có thói quen mặc đồ ngủ, trong ký ức của Đoàn Phi Phàm, bố toàn cởi trần, hoặc là mặc ba lỗ đi ngủ. Lúc này đột nhiên thấy bố mặc đồ ngủ, cậu ngẩn cả người.

“Thứ đồ này là con mua hả?” Bố cậu kéo kéo cái áo trên người mình.

“Không phải.” Đoàn Phi Phàm có sao nói vậy, đồ ngủ là do Giang Khoát mua, theo thói quen của Giang Khoát thì nhìn chung là ngủ thì phải mặc đồ ngủ, “Nhưng con không nghĩ là bố lại mặc.”

“Bố cũng không biết có phải thời thế thay đổi hay sao mà không mặc đồ ngủ thì không ngủ được.” Bố cậu nói.

“… Thời thế có thay đổi thì cũng liên quan gì đến việc ngủ thế nào đâu.” Đoàn Phi Phàm cười, “Bố không quen thì đừng mặc, cứ cho con là được.”

“Cái này là Giang Khoát mua phải không?” Bố cậu nói, “Con nhà giàu đúng là cầu kỳ thật, mấy chuyện thế này cũng đâu cần bỏ tâm trí ra lo, như thể quan trọng không kém chuyện ăn cơm uống nước ấy nhỉ.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm nhìn thử vào bếp. Cậu đã mua khá nhiều thức ăn để sẵn trong tủ lạnh, xem ra bố đã tự làm bữa sáng.

“Bố vừa rán trứng đấy,” Bố cậu nói, “Con ăn không? Bố rán thêm cho con hai quả nhé?”

“Con ăn sáng rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhà này bố ở thấy quen chưa?”

“Bố đã ở nhà đẹp thế này bao giờ đâu, nên vẫn chưa quen lắm,” Bố cậu nói, “Nhà này tiền thuê đắt lắm phải không?”

“Giá cũng được, là nhà của bạn con cho thuê, giá thuê có ưu đãi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Con đóng trước nửa năm rồi.”

“Ừ.” Bố cậu ngồi xuống bên bàn, “Vậy lần tới, tiền nhà để bố đóng nhé.”

Đoàn Phi Phàm cũng không khách sáo, gật đầu luôn: “Được ạ.”

“Cửa hàng bên chú ba, bố thấy làm ăn cũng không tệ.” Bố cậu nói.

“Đấy là cửa hàng của cả hai chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chú ba vẫn luôn tính phần của bố đấy.”

Bố cậu xua tay: “Đấy là hai chuyện khác nhau, chú con là vì tình anh em thôi, chứ bố mà cũng nghĩ như thế thật thì không được.”

“Dạ,” Đoàn Phi Phàm cũng không cố nói nữa, “Nhưng nhiều lúc bên cửa hàng thật sự nhiều việc quá, hai chú thím giờ nhà lại ở xa.”

“Vậy thì bố phải giúp rồi.” Bố cậu nói.

“Mấy hôm nay, bố có định làm gì không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Bố định lên khu phố gì đó một chuyến, trước đây, chú La dặn là phải đến mà.” Bố cậu nói.

“Đúng rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Con lái xe chở bố đi.”

“Bố tự đi là được rồi,” Bố cậu nói, “Con khỏi cần đi cùng, con đi lo việc của con đi.”

“Con bây giờ ấy à, thật sự chẳng có việc gì,” Đoàn Phi Phàm nhìn bố, “Khả năng làm hàng của tụi con chỉ tới đó thôi, bán nhiều quá thì làm không kịp.”

“Vậy không định mở rộng hơn sao?” Bố cậu nói.

“Cũng có ý định đó,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Nhưng bọn con hiện giờ không đủ người, phải có người đi lo tìm địa điểm thích hợp, lại còn đủ thứ yêu cầu, tiền thuê lại còn không được cao quá.”

Bố im lặng nhìn cậu.

“Nếu như công việc bên khu phố giao, bố cảm thấy không phù hợp,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có thời gian, bố lo giúp con được không? Việc này không kiếm được người ngay, mà kiếm bừa ai đó thì con không tin tưởng.”

Bố vẫn nhìn cậu, như thể đang đánh giá ý nghĩa trong những gì cậu nói. Một lát sau, bố mới đáp ngắn gọn: “Để sau rồi tính.”

Đoàn Phi Phàm cũng chẳng biết nói tiếp thế nào, nên cũng chỉ im lặng.

Bố cậu vào phòng thay đồ rồi ra, Đoàn Phi Phàm đứng dậy, chuẩn bị lái xe đưa bố cậu lên khu phố. Bố cậu nhìn cậu: “Đã bảo con đừng đi theo mà.”

“Bố biết chỗ đó ở đâu không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Trước đây, con đã từng đến đó một lần rồi.”

“Con lên đó làm gì?” Giọng bố cậu đột nhiên cao hẳn lên, “Con lo mấy việc đó làm gì?”

“Con tới đó tìm hiểu trước chính sách các thứ thôi,” Đoàn Phi Phàm sửng sốt, không hiểu sao bố mình đột nhiên lại kích động như vậy, “Hỏi trước xem sao, đến lúc bố tới lần nữa thì chúng ta đã nắm rõ mọi việc rồi.”

“Bố tự đi rồi tìm hiểu sau thì có gì không được hả?” Bố cậu vẫn hơi kích động, “Cứ nhất định con phải tới đó lộ mặt trước, để cho người ta biết con là con của bố hả?”

Nghe đến câu này, Đoàn Phi Phàm đột nhiên hiểu ra vì sao bố mình lại kích động như vậy.

“Con thấy để người ta biết con là con của bố cũng chẳng có gì là không được cả.” Đoàn Phi Phàm nói, “Bố không phải bố của con, vậy bố của con đâu?”

“Vẻ vang lắm hả?” Bố cậu nói, “Có một người cha ngồi tù mười năm mới ra, chẳng làm được gì lên hồn, vẻ vang lắm hả? Vậy nên phải để khắp nơi người ta biết như thế?”

Đoàn Phi Phàm im lặng mấy giây, trong đầu nhảy ra hơn chục kiểu trả lời, đủ kiểu lý luận, đủ kiểu khóc lóc, cuối cùng, cậu chỉ nói ngắn gọn: “Vẻ vang lắm.”

Bố cậu sững người.

“Con đi đánh xe qua đây, bố đợi con dưới lầu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hoặc là bố cùng con đi bộ qua đó luôn?”

Bố cậu ngập ngừng hỏi: “Đi xe gì vậy?”

“Xe Bentley của Giang Khoát.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Liệu có phù hợp không?” Bố cậu hỏi.

“Phù hợp.” Đoàn Phi Phàm nói.

“… Được.” Bố cậu do dự một lúc rồi đột nhiên không còn dấu vết cơn giận trước đó, “Đi bộ cùng đi, cũng có mấy bước đâu.”

“Vâng.” Đoàn Phi Phàm quay người mở cửa đi ra, nghĩ một thoáng rồi ngoái lại, “Chìa khóa hôm qua đưa chú ba đâu rồi?”

“Đây chứ đâu.” Bố cậu lấy chìa khóa phía sau cửa, đưa cậu rồi hỏi, “Con định ở đây luôn hả?”

“Vâng.” Đoàn Phi Phàm cầm lấy chìa khóa.

“Không phải con…” Bố cậu hạ giọng, “Ở cùng với Giang Khoát sao?”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm sững người nhìn bố.

“Thím con bảo Giang Khoát cũng thuê một căn hộ, ở cạnh trường.” Bố cậu nói.

Đoàn Phi Phàm im lặng, chăm chú nhìn bố, nghiên cứu ánh mắt và vẻ mặt của ông, để xem việc này rút cuộc bố cậu đã biết hay chưa. 

“Con đừng có nhìn bố như vậy,” Bố cậu lùi lại một bước, “Trông lạ quá, sợ lắm. Con đúng là lớn thật rồi, uy nghiêm ghê đó.”

“Bố, bố còn muốn nói gì nữa không?” Đoàn Phi Phàm cười. 

“Cái gì?” Bố cậu nhìn cậu, “Trăng trối ấy hả? Nói xong là giết luôn hả?”

“Cái gì mà linh tinh vậy trời.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Con định nói gì với bố à?” Bố cậu hỏi.

Giang Khoát cảm thấy bố cậu rất bình thản, vậy nên cậu quay trở lại trong nhà, đóng cửa lại. Có những việc, khi bầu không khí phù hợp thì nên nói ra luôn, không nhất thiết phải cố ý chờ cơ hội.

“Con với Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm hắng giọng, “Không phải là quan hệ bạn học hay đối tác làm ăn bình thường.”

“Ừ.” Bố cậu gật đầu. 

“Bọn con…” Đoàn Phi Phàm vẫn thấy có chút thấp thỏm và xấu hổ, tay cậu vô thức cầm lấy cây xỏ giày dài ngoằng bên cạnh cửa, gõ gõ lên tủ giày, “Bọn con… đang sống chung.”

Bố cậu nhìn cây xỏ giày trong tay cậu, im lặng không nói gì.

Đoàn Phi Phàm không đợi bố trả lời, cậu nhìn theo ánh mắt của bố rồi treo cái xỏ giày lại trên tường.

Bố cậu như thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đoàn Phi Phàm thấy hơi cạn lời, không biết có phải do trước đây bố đã quen như vậy rồi nên cảm thấy cậu có thể cầm cây xỏ giày mà đánh nhau với ông ấy bất cứ lúc nào chăng.

“Con không cần phải căng thẳng,” Bố cậu nói, “Mẹ con đã nói với bố rồi, bảo bố đừng can thiệp, thanh niên tuổi trẻ có cách nghĩ riêng, thời buổi bây giờ đã khác rồi, bố mẹ không hiểu được.”

“Bố liên lạc với mẹ ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Bà ấy gọi cho chú ba con.” Bố cậu nói, “Hôm qua, bà ấy sang bên tiệm nói chuyện một lúc.”

“Trước mặt chú ba luôn?” Đoàn Phi Phàm vội hỏi.

“Sao lại thế được, chú ba con có tránh đi.” Bố cậu nói.

“Ồ.” Đoàn Phi Phàm chỉ biết đáp vậy.

Tiếp đó thì chẳng biết nói gì nữa.

Bố cậu lên tiếng phá vỡ sự im lặng, ghé vào tai Đoàn Phi Phàm mà nói: “Bố bảo này, con như vậy có phải hơi liều mạng quá không đó?”

“Sao ạ?” Đoàn Phi Phàm không hiểu.

“Thì…” Bố cậu xoa xoa tay, vẻ hơi xấu hổ, “Con muốn tiền của người ta, chẳng lẽ không còn chiêu nào khác sao?”

Đoàn Phi Phàm sững sờ tới cả chục giây, sau đó mới kinh ngạc mà gào lên giận dữ: “Đoàn Anh Kiệt! Bố nghĩ cái gì thế hả?”

[HẾT CHƯƠNG 134]

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc