TAM PHỤC

Tửu lượng của Đoàn Phi Phàm đúng là một bí ẩn, uống xong hai ly, cậu ấy kiên quyết không uống nữa, điều đó có nghĩa là cậu ấy xem ra đã tự cảm thấy mình sắp không ổn rồi.

Nhưng Giang Khoát thấy cậu ấy mặt không đỏ, nói không nhịu, ánh mắt vẫn rất tỉnh táo. Chỉ trừ lúc từ trong quán đi ra, bước chân cậu ấy có hơi loạng choạng.

So với đám Đổng Côn, cậu ấy giống như chưa uống.

Nhưng cái lần uống xong thẳng cẳng ở bữa tiệc BBQ sinh nhật hồi trước, cho đến tận khi cậu ấy xỉu cũng không có biểu hiện gì mấy đấy thôi.

Hôm nay Giang Khoát cũng không uống bao nhiêu, tửu lượng của cậu không vấn đề, chỉ là không có hứng thú với rượu cho lắm. Khi uống, nếu là rượu đặc biệt ngon thì có thể uống nhiều một chút, còn rượu bình thường thì cũng chỉ uống bừa hai ly là thôi.

Đám Hình mẫu thì lại uống khá nhiều, Lưu Bàn nói năng đã líu hết cả lưỡi vào.

Ăn cơm xong đã gần 11 giờ, Đinh Triết gọi người lái xe hộ, do trên xe không đủ chỗ nên Đinh Triết xếp thứ tự theo mức độ say, cho Lưu Bàn, Đổng Côn với chính cậu ta lên xe nhà mình, sợ lỡ đâu taxi thấy bọn họ say quá lại nhất quyết không chịu chở.

Nhét người xong, chiếc xe vẫn còn một chỗ, Tôn Quý với Liễu Minh Minh đi khách sạn, vậy nên chỉ còn Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm.

“Hai cậu…” Đinh Triết nhoài người trên khung cửa sổ xe nhìn hai người, “Nếu là hai cậu thì…”

“Bọn mày đi đi,” Đoàn Phi Phàm đi vòng qua sau xe, mở thùng xe lấy hộp kẹo râu rồng với hộp bánh đậu xanh để dành riêng lúc trước, “Bọn tao gọi xe.”

“Mày ổn chứ?” Đinh Triết hỏi.

“Không ổn thì mày xuống đổi chỗ cho hai bọn tao đi hả?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Làm phiền bác tài rồi, xuất phát.” Đinh Triết vỗ đùi rồi quay đầu lại, “Chú ý an toàn, gọi không được xe thì xe buýt chuyến cuối 12 giờ, để tao xem ở đường nào…”

“Đi!” Đoàn Phi Phàm hét.

“OK!” Bác tài lái hộ đáp lại vang rền.

Xe chạy rồi, Đinh Triết vẫn còn thò đầu ra đưa tay chỉ hai người: “Chuyến cuối 12 giờ, để xem tới đường nào…”

Giây tiếp theo, cuối cùng cũng có người không biết là ai lôi cậu ta trở vào trong xe.

*

“Đinh Triết uống nhiều một cái là rượu vào lời ra.” Giang Khoát cảm thán.

“Không sai,” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại đặt xe, “Lần đầu tiên Đinh Triết ăn thịt nướng ở Ngưu Tam Đao, uống tới quá nửa đêm rồi ôm lấy chú tôi mà khóc, đòi nhận làm bố đỡ đầu.”

Giang Khoát bật cười, một lát sau lại thở dài: “Tôi vẫn chưa ăn thịt nướng ở Ngưu Tam Đao bao giờ nhỉ.”

Mặc dù đã từng ăn bò nấu tương, đã từng ăn mì bò, đã từng làm việc ở đó.

“Muốn ăn lúc nào đến cũng được,” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu, “Trước khi nghỉ lễ… hoặc khai giảng, lúc đó vẫn còn lạnh, ở ngay lối đi phía cửa sau, đốt lửa than, ngồi nướng thịt, làm một chén rượu nhỏ…”

“Được đó, vậy khai giảng đi,” Giang Khoát gật đầu, “Cậu còn đòi uống rượu sao?”,”

“Sao hả,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi trụ được đó.”

“Hôm nay uống được đấy chứ?” Giang Khoát chăm chú nhìn mặt Đoàn Phi Phàm, “Có vẻ không say?”

“Say rồi, chỉ là tôi trụ được, ít nhất phải chịu đựng tới chỗ an toàn rồi mới xỉu.” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ tôi đang buồn ngủ sắp chết đến nơi rồi.”

“Say rồi mà còn trụ được?” Giang Khoát không thể hiểu nổi.

“Ít nhiều cũng trụ được một lúc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hiện tại tôi đang cố trụ đó.”

“A…” Giang Khoát định tìm ra nét sơ hở trên khuôn mặt cậu ấy, nhưng không thành công.

*

Chỉ một lát sau, xe đã tới, tài xế nói hai người gặp may đó, tối nay nhiều người gọi xe, nếu không phải tài xế thuận đường về nhà với con gái thì hai người sẽ vẫn phải ở đây tiếp tục đợi thêm nửa giờ nữa.

“Muộn thế này mà con gái anh vẫn chưa ngủ sao?”Đoàn Phi Phàm nói.

“Chưa ngủ, nhất định đợi tôi,” Tài xế cười khà khà suốt, “Hôm nay mẹ con bé đưa nó ra ngoài chơi, con bé có một đống chuyện mới lạ đòi đợi tôi về rồi kể.”

“Trẻ nhỏ là vậy đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thân với ai là chuyện gì cũng sẽ kể cho người đó nghe.”

“Đúng vậy,” Bác tài nói, “Ngày mai tôi cũng không đi làm nữa, mà dẫn con bé đi xem phim.”

Giang Khoát dựa vào bên cửa xe, nhìn góc nghiêng khuôn mặt Đoàn Phi Phàm.

Tán gẫu với tài xế lúc đi taxi – những việc kiểu thế này, cậu không làm được.

Nhưng Đoàn Phi Phàm thì cực kỳ tự nhiên, ở đâu cũng có thể trò chuyện với người khác, trước đây nghỉ học mất mấy tháng, lúc về trường vẫn thân quen với mọi người, các cô các chú ở căng tin cứ thấy cậu ấy là như thấy con trai mình vậy.

Lúc này, cậu ấy cũng đang nói chuyện rất tự nhiên với tài xế, nhưng chủ đề câu chuyện với Đoàn Phi Phàm mà nói, ít nhiều cũng có chút gì đó chạnh lòng.

Trước tiên là mẹ không quay lại, tiếp đó là bố.

Cậu bé Cực kỳ Bình thường kể từ khi đó tới nay, lúc nào cũng đang chờ đợi.

Giang Khoát bóp bóp ấn đường, cảm giác rượu hôm nay không ổn, uống hơi nặng đầu, làm suy nghĩ nhiều.

*

Nửa sau chặng đường, Đoàn Phi Phàm không nói chuyện nữa, không biết là đang nghĩ gì. Bác tài mở radio nghe kênh giao thông, giọng của phát thanh viên hơi giống thôi miên, lúc đến trường, Giang Khoát gần như ngủ thiếp đi.

Xe dừng ở cổng tòa nhà ký túc, Giang Khoát xuống xe, ngẩng đầu đưa mắt nhìn, không biết nhóm Đinh Triết đã về tới nơi chưa.

“Anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn nhé.” Đoàn Phi Phàm lúc xuống xe còn dặn dò người tài xế, như thể đang chào tạm biệt một người bạn.

“Sau này muốn đi xe, cứ gọi cho tôi là được.” Bác tài nói.

“Được ạ.” Đoàn Phi Phàm đóng cửa xe lại.

Giang Khoát đã bước vào bên trong tòa nhà ký túc, cậu thấy hơi kinh ngạc: “Cậu còn lưu cả số của anh ta sao?”

“Add friend ấy mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ai biết sau này có cần gọi xe hay không. Bác tài bảo nhà anh ấy ở quê có vườn trái cây, sau này muốn ăn trái cây tươi có thể gọi anh ấy, anh ấy còn định mở nông gia nhạc, biết đâu sau này lại có thêm một khách hàng mua bò nấu tương.”

“Những chuyện này nói lúc nào vậy?” Giang Khoát kinh ngạc nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Lúc cậu đang phân tâm ấy.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Cậu đúng thật là…” Giang Khoát không biết phải nói gì, “Trâu bò thật.”

Hôm nay trực ban không phải chú Triệu, mà là một bảo vệ trường, Giang Khoát chưa gặp bao giờ, còn Đoàn Phi Phàm thì vẫn chào hỏi đầy quen biết, thậm chí còn gọi là “anh Lý”.

“Mai cậu về Ngưu Tam Đao hả?” Lúc tới trước cửa 107, Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm không trả lời.

Giang Khoát khựng lại, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành.

“Cậu không sao chứ?” Giang Khoát lập tức quay lại nhìn.

Đoàn Phi Phàm đứng ngay sau cậu, cậu ấy chỉ lắc lắc đầu, sau đó đưa tay gạt cậu ra một bên, dáng vẻ đầy gấp gáp.

Nhưng đúng lúc đưa tay ra mở cửa, Đoàn Phi Phàm đột nhiên đập trán vào cánh cửa, tiếp đó cứ dán vào cửa mà quỳ xuống.

“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát đứng một bên, không biết phải dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

Thực tế đã chứng minh tửu lượng của Đoàn Phi Phàm đúng là không ổn, nhưng sức mạnh ý chí của cậu ấy có lẽ là mạnh nhất trong số những người tửu lượng vất đi mà Giang Khoát từng gặp…

Qua cơn sốc nặng, Giang Khoát quay lại gõ cửa phòng 106 sau lưng: “Có ai không?”

“Giang Khoát?” Có người mở cửa, là anh Cởi trần, “Sao… đệt.”

Hình ảnh Đoàn Phi Phàm quỳ dính vào cửa thế kia đã tạo hiệu ứng dội âm cho tiếng “Đệt” này của anh Cởi trần, liên tiếp sau đó là một tràng “Đệt, đệt, đệt…”

Người bên 106 đều ra hết, đã có kinh nghiệm lần trước, mấy người bọn họ hợp tác rất thuần thục.

Giang Khoát mở cửa, mấy người 106 lôi Đoàn Phi Phàm vào phòng, vất lên cái ghế bố.

Sau khi mọi người đi, Giang Khoát đứng ngẩn người trong phòng một hồi, sau đó phát hiện ra cái túi trong tay Đoàn Phi Phàm hóa ra vẫn chưa rơi xuống đất.

Giang Khoát biết bên trong túi vẫn còn hai hộp bánh kẹo.

Cậu đưa tay kéo mấy cái, kéo không ra.

Uống rượu xong sẽ thèm ăn, mà Giang Khoát vốn đã thấy món kẹo râu rồng với bánh đậu xanh này rất ngon rồi… Cậu lại giật mấy phát nữa, tay Đoàn Phi Phàm vẫn nắm rất chặt, khớp ngón tay còn hơi chuyển màu trắng bệch.

Giang Khoát thở dài.

Ngồi xổm bên cạnh Đoàn Phi Phàm, cậu xé một lỗ ở mặt bên chiếc túi, lôi hai cái hộp nhỏ ra.

Đoàn Phi Phàm không biết ngủ bao lâu mới tỉnh, Giang Khoát lúc này cũng buồn ngủ rũ ra rồi, ngồi ở bàn ăn mấy miếng bánh đậu xanh xong, cậu cũng không muốn nhúc nhích nữa.

Bây giờ mà về 119, có lẽ sẽ đánh thức mấy người cùng phòng vừa mới ngủ được chưa lâu, Mã Tiếu ngày nào cũng dậy sớm, quầng thâm mắt ngày một nghiêm trọng hơn, nếu làm Mã Tiếu tỉnh giấc, cậu sẽ thấy áy náy lắm.

Giang Khoát nằm bò ra bàn, định chợp mắt một chút rồi tính.

Cổ với sau lưng đau ê ẩm, cảm giác không ngủ thì một lát nữa không trụ nổi mất.

*

Giang Khoát mơ màng nghe thấy tiếng động khe khẽ bên cạnh, tựa như có ai đang thu dọn bàn.

Cậu mở mắt ra.

Cậu thấy bàn tay của Đoàn Phi Phàm.

“Hử?” Giang Khoát ngóc đầu dậy.

Đoàn Phi Phàm đang ngồi trước mặt cậu, cầm cái hộp khung ảnh nhỏ với tờ giấy gói quà mua hôm qua, giơ lên ướm thử.

“Tôi vẫn chưa cho ảnh vào đâu.” Giang Khoát nói.

“Biết rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đang rảnh thôi, xem thử gói thành kiểu gì thì đẹp.”

“Cậu không sao chứ?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ, tỉnh một lúc rồi,” Đoàn Phi Phàm nhìn điện thoại, “Cậu lên giường ngủ đi, sắp sáng rồi, nếu hôm nay cậu định học bài thì vẫn ngủ thêm được ba tiếng nữa.”

“Tôi ngủ gục ở đây lâu vậy rồi sao?” Giang Khoát ngồi thẳng lên.

“Gọi cậu cũng không dậy,” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu, “Trên miệng vẫn còn bánh đậu xanh kìa.”

“Đệt.” Giang Khoát vội lau miệng, “Cậu thì sao, không ngủ hả?”

“Không ngủ được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đã qua thời điểm có thể ngủ được rồi, 5h rưỡi tôi phải về Ngưu Tam Đao, sáng nay thịt về, phải xử lý thật nhanh.”

“Ồ.” Giang Khoát đáp.

Quả thực là do quá buồn ngủ, Giang Khoát cũng không nói nhiều với Đoàn Phi Phàm nữa, cứ thế leo luôn lên giường nằm xuống, định nói chuyện với Đoàn Phi Phàm thêm vài câu, nhưng thậm chí cậu còn không nhớ mình có lên tiếng nói chuyện hay không, cứ thế ngủ không biết trời đất gì.

Cảm giác có nằm mơ, nhưng lại vì quá hỗn loạn nên căn bản chẳng biết đã mơ những gì.

*

Buổi sáng tỉnh giấc, chỉ cảm thấy nặng đầu.

Trong phòng không có ai, nhìn giờ thì thấy đã 9 giờ hơn, Đoàn Phi Phàm đã quay về Ngưu Tam Đao từ bốn tiếng trước rồi.

… Nhưng việc quay về Ngưu Tam Đao là do cậu nằm mơ hay là chuyện Đoàn Phi Phàm đã nói hôm qua, cậu cũng không nhớ rõ.

Bởi cậu láng máng cảm giác mình đã nằm mơ thấy Đoàn Phi Phàm, chỉ là không còn nhớ nội dung mơ thấy gì.

Không biết có phải mấy ngày nay cậu nghĩ đến Đoàn Phi Phàm hơi nhiều không, đối với người mà ngày nghĩ gì đêm mơ đó như cậu, chuyện này thật hơi phiền toái.

Giang Khoát xoa xoa mặt.

Cậu lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Đoàn Phi Phàm.

[JK921] Cậu về Ngưu Tam Đao rồi hả

Một lát sau Đoàn Phi Phàm mới trả lời, nhìn mức độ đơn giản của nội dung là đủ thấy đúng là về rồi, lại còn rất bận nữa.

[Chỉ thị như sau] Ừ

Giang Khoát tặc lưỡi, cũng không nói nhiều, xuống giường về 119.

Giờ này trong phòng không có người, cậu chậm chạp tắm rửa, rồi lại qua 107 lấy kẹo râu rồng với bánh đậu xanh ăn một nửa coi như bữa sáng, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.

Mã Tiếu buổi sáng sẽ ra quán bán đồ ăn sáng giúp bày hàng, sau đó lại đến tiệm in làm việc.

Lúc Giang Khoát đến, cậu ta đang photo một chồng lớn không biết là sách gì.

“Tôi in ảnh.” Giang Khoát nói.

“Được.” Mã Tiếu bước tới, “Vẫn làm album hả?”

“Không phải,” Giang Khoát cười, cả phòng đều nhớ cái thảm trạng cậu ngồi còng lưng trên giường dán ảnh, “In mấy bức thôi, cho vào khung ảnh nhỏ.”

Cậu đã chọn sẵn sáu bức ảnh, chụp cậu mặc bộ đồ thú bông, phát tờ rơi, lại còn mặc cả đồng phục bảo vệ bế một đứa nhỏ, tất cả đều do Đoàn Phi Phàm chụp.

Mã Tiếu giúp cậu chọn kích cỡ ảnh phù hợp.

Lúc Giang Khoát quay về, Đoàn Phi Phàm gửi tin nhắn tới.

[Chỉ thị như sau] In ảnh ra đi

Kết hợp với cái nick của cậu ấy, tin nhắn này cực kỳ ăn khớp.

Giang Khoát cầm điện thoại quay một đoạn clip những bức ảnh trên tay mình, ảnh trên tay cậu mở ra, rồi lại gập vào, rồi lại mở ra, sau đó gửi clip cho Đoàn Phi Phàm.

[Chỉ thị như sau] Chú Khoát quá đỉnh

Giang Khoát cười mãi không thôi.

*

Ảnh lắp xong, Đoàn Phi Phàm lại giúp cậu gói cái hộp, dùng cách gói đơn giản nhất, lấy tờ giấy nhún bao cái hộp lại thành một túm rồi buộc bằng cái nơ bướm.

Làm xong, từ giờ đến lúc về nhà cũng chẳng còn việc gì, chỉ đợi thi xong hai môn cuối cùng xong là chạy như bay về nhà.

“Chạy như bay” là trạng thái của người khác, Giang Khoát cảm giác trạng thái của mình không thể coi là “chạy như bay”.

Muốn về nhà thì chắc chắn rồi, cậu nhớ cái phòng ngủ tiện nghi thoải mái của mình, nhớ cái sân rộng cùng hồ nước nhà cậu, nhớ mấy món “đồ chơi” bị bố cậu khóa trong kho nhưng lần này về có thể sẽ được gỡ bỏ lệnh cấm.

Nhưng những thứ của hiện tại, trường học, ký túc, bạn học…

Mấy người nhóm Hình mẫu, và cả Đoàn Phi Phàm nữa.

Nghĩ tới, cậu lại thấy hơi cô đơn.

Dẫu sao thì từ trước tới nay, cậu chưa bao giờ sống sôi nổi như thế này.

*

Hai ngày sau Tết tây, Đoàn Phi Phàm không mấy khi ở ký túc, xem ra là để bù lại cho việc cậu ấy đã không ở tiệm phụ giúp khi Ngưu Tam Đao bận bịu nhất.

Sau khi thi xong cũng không thấy cậu ấy thư thả hơn, Giang Khoát cũng bắt đầu nghi ngờ con người này rút cuộc có đi chơi được hay không…

Không, có khi chính vì muốn đi chơi nên cậu ấy mới phải làm việc bù trước, và cố làm nhiều hơn một chút.

*

Đại Pháo đã đặt vé về nhà, cậu ta nhắn tin bảo Giang Khoát thu dọn hành lý.

Chẳng có gì để thu dọn cả, lúc cậu rời nhà đã chẳng có hành lý, lúc về cũng chẳng cần hành lý.

Lý Tử Nhuệ là người hăm hở về nhà nhất, mua luôn vé tối hôm thi xong, và đã sớm chạy suốt đêm về nhà ôm bà khóc rồi.

Mã Tiếu phải làm thêm tới tận Tết ta mới về, Đường Lực thì ở giữa, về cùng ngày với Giang Khoát.

Lúc Giang Khoát đang ở phòng giúp Đường Lực nhét quần áo vào vali thì Đoàn Phi Phàm qua.

“Cần giúp không?” Đoàn Phi Phàm nhìn Đường Lực với Giang Khoát đang cùng nhau đè cái vali như thể chỉ buông tay là nó sẽ bung ngay.

“Nhanh,” Giang Khoát nói, “Nhân lúc nó sơ hở, mau kéo dây kéo đi!”

“Được.” Đoàn Phi Phàm bước tới, kéo một đường đóng kín dây kéo, sau đó cậu nhìn chiếc vali đã bị căng tới biến dạng, “Tôi nghi trên đường ra bến, xóc một cái là nó bung ra đó.”

“Không sao,” Đường Lực nói, “Tôi chuẩn bị dây thừng rồi, lát nữa buộc chặt lại là được, cái chính là do tôi cố nhét cái chăn mua cho mẹ tôi vào đó, nếu không thì cũng chẳng phình lên thế này.”

“Cậu mua chăn cho mẹ cậu hả?” Giang Khoát sửng sốt.

“Ừ,” Đinh Triết gật đầu, nghĩ một thoáng rồi lại thở dài, “Tôi cũng không biết tại sao nữa.”

Giang Khoát suýt nữa thì cười sặc.

Lúc Đoàn Phi Phàm gọi cậu tới 107, dọc đường đi Giang Khoát vẫn còn cười.

“Cho tôi địa chỉ nhà cậu đi.” Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại.

“Hử?” Giang Khoát nhìn cậu, “Tôi đi đón cậu mà còn để cậu tự tìm nhà sao?”

“Chẳng phải cậu bảo muốn mang nước sốt của Ngưu Tam Đao về nhà sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

“A, đúng rồi.” Giang Khoát đột nhiên nhớ ra, hồi ăn thịt nướng, vì món nước sốt ướp thịt siêu ngon này mà cậu còn học được cách mặc cả.

Hai trăm rưỡi nghe không hay, hai trăm tư đi.

Chuyện này cậu cũng đã quên rồi.

Vậy mà Đoàn Phi Phàm vẫn còn nhớ.

“Đợt này bên tiệm toàn làm thịt bò, không làm sốt mấy, vậy nên tôi tự làm đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng cứ yên tâm, nguyên liệu bí truyền vẫn là do thím tôi pha chế, tôi phụ trách làm thôi.”

“Cậu cất công tự làm luôn?” Giang Khoát sửng sốt.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không thì sao chứ, thím tôi không rảnh, làm cái này lại tốn công, còn phải nấu nữa.”

“Ngày nào cậu cũng về tiệm là để làm nước sốt hả?” Giang Khoát đột nhiên thấy mũi cay xè.

“… Có mười hũ sốt, làm một ngày là xong rồi, đâu ra mà ngày nào cũng làm.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ồ.” Giang Khoát nhìn cậu ấy.

Đoàn Phi Phàm cười: “Cái chính là lúc trước Lý Tử Nhuệ cũng mua một ít nên hết sốt, nếu không…”

“Cậu còn làm sốt cho cả Lý Tử Nhuệ nữa hả?” Giang Khoát lập tức cao giọng.

“Không phải,” Đoàn Phi Phàm vội vàng nhấn mạnh, “Sốt của cậu ta là làm từ trước rồi, chỉ có mấy chai, còn của cậu là do tôi làm…”

“Ồ…” Giang Khoát gật đầu, ngẫm nghĩ lại thấy hơi buồn cười.

Đoàn Phi Phàm chìa điện thoại ra: “Quét trả hai trăm tư đi, cảm ơn.”

“Không phải là tặng sao?” Giang Khoát chăm chăm nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Tôi chỉ nói là tôi tự làm thôi nhé.” Đoàn Phi Phàm lắc lắc điện thoại.

“Cậu cứ nói lâu rồi không lừa tiền của tôi nên thấy ngứa tay là được.” Giang Khoát tặc lưỡi, vừa cười vừa lấy điện thoại ra quét mã, trả 240 tệ, “Bao vận chuyển hả?”

“Bình thường không bao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đồ này gửi đắt lắm, chế độ khách VIP thiếu gia mới free ship cho cậu đó, gửi địa chỉ cho tôi.”

Giang Khoát gửi địa chỉ nhà mình cho Đoàn Phi Phàm.

“Sáng sớm mai cậu về nhà hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Sáng ra Đại Pháo sẽ lái xe qua chở tôi ra ga.”

“Được,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Vậy khi nào tới nhà cậu chơi thì gặp lại.”

Không biết vì lẽ gì, Giang Khoát nghe câu này xong đột nhiên thấy hơi buồn bã. Sao lại buồn chứ, rõ ràng chỉ đang nói tới chuyện nửa tháng nữa gặp lại thôi mà.

“Cậu không tiễn tôi sao?” Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm sửng sốt thấy rõ, nhìn Giang Khoát không nói được gì.

Ặc.

“Khỏi cần khỏi cần,” Giang Khoát xua xua tay, “Khỏi cần tiễn.”

Đoàn Phi Phàm cười: “Nhưng lúc đó cậu phải ra đón tôi đấy.”

“Cái đó chắc chắn rồi.” Giang Khoát vỗ tay một cái.

*

Buổi tối trước khi đi này, vốn dĩ Giang Khoát định ở 119 tán gẫu một chút, kết quả là nghe nói ngày mai cậu về nhà, cả đám nhóm Hình mẫu kéo hết sang, mua một đống đồ ăn, nói là sẽ chơi thâu đêm luôn.

Mấy người năm hai này không biết có phải do đã ở trường được hai năm nên không quá thiết tha với chuyện về nhà hay không, ngoại trừ Đoàn Phi Phàm với Đinh Triết, cả đám đều là dân tỉnh khác, vậy mà vẫn chưa ai về nhà.

Giang Khoát bị bọn họ lôi vào chơi đánh bài tới nửa đêm, sau khi thua sảng hồn thì đám người này lại bắt đầu chơi game, Giang Khoát thực sự thấy hơi chịu không nổi, phải ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.

“Ăn không?” Đoàn Phi Phàm không biết từ lúc nào đã lấy một cái ghế ngồi bên cạnh cậu.

“Gì cơ?” Giang Khoát mở mắt, giữa bầu không khí ồn ào như thôi miên của mấy người kia, giọng Đoàn Phi Phàm làm cậu tỉnh cả ngủ.

“Bưởi,” Đoàn Phi Phàm lắc lắc quả bưởi đang bóc trên tay, “Chú Triệu cho đó, nói ngọt lắm.”

“Ăn.” Giang Khoát đưa tay ra.

Đoàn Phi Phàm đập vào tay cậu một cái: “Đợi tôi bóc xong đã.”

“Ờ.” Giang Khoát thu tay lại.

*

Cả đám quậy tới sau nửa đêm mới nằm la liệt ngổn ngang trong phòng, không ai đi cả. Giang Khoát trong mơ cũng không quên cầu khấn trời xanh cho đám người này mau giải tán đi.

Sáng ra thì lại phải đi rồi. Lúc Giang Khoát nằm trên ghế tỉnh dậy thì thấy cả đám bọn họ đang vây tròn xung quanh nhìn cậu.

“Làm gì vậy?” Tóc trên đầu Giang Khoát dựng cả lên.

“Đưa tiền đây,” Đổng Côn vừa nói vừa cầm điện thoại bấm bấm, “Bảy rưỡi thiếu 1 phút, thắng sát nút.”

“… Cái quỷ gì vậy?” Giang Khoát ngồi dậy.

“Đoàn Phi Phàm cá là cậu 7h rưỡi không thể dậy nổi, bảo bọn tôi gọi cậu,” Đổng Côn nói, “Bọn tôi cá là cậu dậy được, dù sao thì cũng phải về nhà mà, đúng không?”

Giang Khoát thở dài: “Đoàn Phi Phàm đâu?”

“Đi mua đồ ăn sáng rồi,” Đinh Triết nói, “Hôm qua cậu ta thua, hôm nay bữa sáng cậu ta phải mua.”

*

Đoàn Phi Phàm xách hai túi to đồ ăn sáng quay về, cả đám vừa hét vừa tranh nhau ăn hết.

Giang Khoát vốn tưởng mấy người kia ăn xong sẽ đi, ai ngờ nhìn cái kiểu này thì xem ra định tiễn cậu ra cổng rồi.

Tình bạn vĩ đại cảm động lòng người gì thế này đây trời.

Đại Pháo gọi điện tới, bảo đã ở ngoài cổng, đang đợi bên đường.

Giây phút cúp máy xong, Giang Khoát đột nhiên có một cảm giác bịn rịn đầy mãnh liệt.

“Xe tới rồi hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ.” Cậu gật đầu.

“Đi thôi,” Đoàn Phi Phàm nhìn giờ, “Thời gian gần như vừa đẹp.”

Cả đám cùng đi ra cổng trường.

Giang Khoát cảm giác mình vẫn chưa tỉnh ngủ, đờ đẫn đi ở cuối hàng.

Trong trường lúc này đã khá vắng vẻ, gần như không thấy bóng người, cũng không nghe thấy âm thanh gì.

Cậu đột nhiên lại thấy rất biết ơn nhóm Hình mẫu đã nhất quyết tiễn cậu ra cổng thế này, giúp cho đoạn đường tự nhiên hôm nay vô cùng hiu quạnh này không đến nỗi quá cô đơn.

“Chìa khóa xe tôi vẫn để đó,” Giang Khoát hạ giọng nói với Đoàn Phi Phàm, “Có thời gian cậu lau xe giúp tôi, nếu cần dùng thì cậu cứ lấy mà chạy.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Nói xong câu này, Giang Khoát không nói gì thêm nữa, cũng không biết nói gì.

“Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi nhé,” Đoàn Phi Phàm nói, sau đó nghĩ một chút rồi thêm một câu, “Nhắn vào nhóm là được, báo với bọn họ một tiếng.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

[HẾT CHƯƠNG 47] 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc