TAM PHỤC

(Design by Phuong Ngoc Luu)

“Đây là trình độ chơi thật sự của cậu hả?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi, “Tôi nhường cậu một cơ?”

“Nếu như vừa rồi là trình độ thực sự của ngài, tôi cũng xin nhường ngài một gậy.” Giang Khoát nói.

“Được,” Đoàn Phi Phàm từ đầu bàn chầm chậm đi tới, nhìn bóng trên mặt bàn, sau đó cầm quả bóng trắng đặt trở lại vị trí cũ, “Vậy cậu không có nhiều cơ hội rồi.”

“Khí thế được đó.” Giang Khoát giơ ngón cái với cậu.

Đoàn Phi Phàm xoay cây cơ, dán người xuống mặt bàn.

So với việc ngắm mục tiêu khi bắn cung, trình độ ngắm bóng bi-a của Đoàn Phi Phàm rõ ràng là cao hơn rất nhiều, cú đánh lần này lại một lần nữa ra cơ rất gọn ghẽ, vị trí dừng lại của bóng màu trắng cũng vừa chuẩn.

“Cú này được đó.” Giang Liễu Liễu nâng ly uống một ngụm, dựa vào quầy bar, lại bắt đầu quay clip.

Lần ra cơ này Đoàn Phi Phàm cũng không ngắm kỹ, một cú chọc mạnh, tiếng bóng kêu rất vang, sau khi mấy quả bóng lăn xuống lỗ thì trái bóng màu trắng quay trở lại giữa bàn.

Giang Khoát nhìn thử, nếu như tiếp theo không đánh lỗi thì vẫn có thể vào hai lần nữa, còn xuống hơn nữa thì chẳng còn cơ hội gì.

“Thế nào?” Đinh Triết bước tới hỏi, “Giang Khoát thua chưa?”

“Này,” Giang Khoát nhìn cậu ta, “Nói gì thế hả?”

“Thua là bình thường,” Đinh Triết nói, “Trò này nó thực sự giỏi lắm.”

“Cậu khỏi lái xe luôn nha.” Giang Khoát nói.

“Ấy!” Đinh Triết hét lên một tiếng, “Tôi vẫn chưa nói hết! Tuy là nó giỏi, nhưng đồ chơi này cậu có sẵn trong nhà cơ mà, muốn chơi là chơi, chắc chắn là giỏi hơn nó nhiều.”

“Anh ấy bình thường không có chơi.” Giang Liễu Liễu ở bên kia buông một câu.

Đinh Triết nhìn Giang Liễu Liễu: “Đây đúng là chặn họng người ta nha Liễu Liễu.”

“Đánh cược không?” Giang Liễu Liễu chỉ tấm bảng đen nhỏ treo trên bức tường bên cạnh, “Đặt cược đi.”

“Tới luôn bác tài!” Đinh Triết lập tức đi qua, đám Lưu Bàn cũng không chơi nữa, kéo nhau qua đặt cược.

“Đệt.” Giang Khoát thấy hơi bị bó tay.

“Cược ai thắng đó?” Sếp Giang đã uống mấy chén trà, cũng rất hứng khởi ghé lại.

“Bố đừng có thế mà…” Giang Khoát nói.

“Gần như nhau,” Giang Liễu Liễu nói, “Giờ con với Tôn Quý hai người cược anh ấy thắng, ba người còn lại cược Đoàn Phi Phàm.”

“Khỏi cần giữ thể diện cho con.” Giang Khoát xua tay.

“Vậy bố sẽ…” Sếp Giang nhìn mấy quả bóng bi-a trên bàn, “Cược bên Đoàn Phi Phàm.”

“Cảm ơn sếp Giang.” Đoàn Phi Phàm rất vui vẻ lại ra một cơ nữa.

Cú đánh này không vào.

Giang Khoát cầm cây cơ, lấy viên lơ xoa xoa đầu gậy… Tuy mới chỉ đánh một lần, và đầu gậy mới chỉ chạm vào bóng nhưng kiểu nghi thức xoa đầu gậy này không thể thiếu được.

Có điều cậu cảm thấy vận may của mình đúng là không tốt lắm, sau khi đánh hai cú, bóng đều bị chặn lại, bất kể là trái bóng nào, giữa chừng đều chắn ngang bóng của Đoàn Phi Phàm.

Giang Khoát tặc lưỡi, thử cho bóng trắng đập cạnh bàn, kết quả vẫn không vào.

“Tôi dứt điểm nha.” Đoàn Phi Phàm cầm viên lơ lên, chầm chậm xoa đầu cây cơ, đầy vẻ tự tin.

“Không dứt điểm không phải người Trung Quốc.” Giang Khoát bước tới bên quầy ba, gõ gõ lên quầy, “Cho Baileys thêm sữa.”

Giang Liễu Liễu nhìn cậu.

“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.

“Không biết hôm nay có làm đá viên chưa,” Giang Liễu Liễu kiểm tra lại, “Không có, tiên sinh, hay là ngài đổi sang kem Baileys được không?”

“Được.” Giang Khoát gật đầu.

“Tự đi mà làm đi.” Giang Liễu Liễu phẩy tay.

Giang Khoát thở dài, đành tự mình đi qua, mở tủ lạnh lấy kem ra, múc một viên vào ly, lúc cậu đổ rượu lên, Đổng Côn hét lên một tiếng: “Tôi cũng ăn!”

Đinh Triết với Tôn Quý lập tức hùa theo: “Bọn tôi cũng ăn.”

Lưu Bàn lắc đầu: “Tôi phải uống trà ngon với sếp Giang trước đã.”

“Mấy cậu tự làm đi,” Giang Khoát nói, “Tôi không có thời gian, tôi còn phải chơi tiếp.”

“Cái cậu có lúc này chính là thời gian đó.” Đinh Triết nói.

“Ngày mai cậu thực sự không lái xe nữa đúng không?” Giang Khoát nói.

“Lỡ miệng lỡ miệng…” Đinh Triết chạy tới, nói như súng liên thanh, “Để tôi làm để tôi làm để tôi làm…”

Trong chút xíu thời gian cậu đổ rượu lên kem, Đoàn Phi Phàm đã vào ba trái, Giang Khoát trở lại bên bàn, trên mặt bàn chỉ còn lại một trái bóng màu của cậu.

Đinh Triết đúng là nói không sai, cậu ta tiếp tục đứng ở bên quầy bar, làm kem cho mỗi người một ly, bên này xem ra Đoàn Phi Phàm sắp dọn sạch bàn bi-a luôn rồi.

Giang Khoát ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chầm chậm ăn một miếng kem.

Lúc Đoàn Phi Phàm ngắm bóng, cậu ấy nghiêng đầu đưa mắt nhìn cậu: “Cậu cõng nổi tôi không đó?”

“Yên tâm,” Giang Khoát nói, “Chỉ cần cậu thắng, có phải lết tôi cũng cõng cậu lết hai vòng luôn.”

Đoàn Phi Phàm cười, tiếp tục nhắm quả bóng phía trước.

Quả bóng này không dễ vào cho lắm, phải đánh cực kỳ nhẹ, nhưng lại dễ bị không đủ lực nên không vào lỗ được.

Nếu như quả bóng này không vào thì về cơ bản chính là cho Giang Khoát thắng rồi, hiện tại bóng đã tản rất xa, nhìn chung không sát biên, góc độ cũng rất được.

Nhưng Đoàn Phi Phàm không cho cậu cơ hội, đầu gậy chọc tới, bóng trắng đã xoáy tròn vạch một đường cong nhẹ, từ mặt hông đánh vào trái bóng màu cuối cùng.

Xuống lỗ.

“Bóng đẹp!” Lưu Bàn cầm chén trà hét lên, rồi nhấp một ngụm trà, sau đó lại hét hên, “Tôi đệt, trà ngon quá!”

Bóng đen số 8 đúng như dự đoán, một mình trơ trọi đừng lại ở vị trí cách chính giữa túi dưới chưa tới ba mươi phân.

Đoàn Phi Phàm ngắm trái bóng này xong liền nhắm mắt lại mà đánh.

“Cái ông chú cậu!” Giang Khoát buông một câu chửi.

Trái bóng đen xuống lỗ.

“Hai người đó cược cái gì vậy?” Đổng Côn hỏi Giang Liễu Liễu.

“Cõng cô dâu.” Giang Liễu Liễu nói.

“…Cái này ai rút được vậy?” Tôn Quý hỏi, “Đây là vận may kiểu gì mà rút trúng lá bài dù thắng hay thua cũng bó tay thế này.”

“Tôi đó.” Đoàn Phi Phàm cười nói.

“Được rồi,” Đinh Triết nói, “Mày thì trâu bò rồi.”

“Cõng mau!” Lưu Bàn hét.

Giang Khoát ngửa đầu, dốc hết chỗ kem lẫn rượu kia vào miệng, sau đó đặt ly xuống bàn, đứng dậy: “Được.”

“Cõng một vòng lên tầng hai rồi xuống.” Giang Liễu Liễu nói.

“Có được…” Giang Khoát còn chưa nói hết thì đã bị cắt lời.

“Không được, đi thang bộ,” Giang Liễu Liễu nói, “Sếp Giang lần trước cõng em còn đi từ lầu một lên lầu ba rồi xuống đó.”

Dám chơi dám chịu nha.

Giang Khoát quay người xoay lưng về phía Đoàn Phi Phàm, hơi cúi xuống, đưa tay ra sau vẫy vẫy: “Lên nào.”

Đoàn Phi Phàm vịn vai cậu, nhảy lên lưng rất gọn gàng.

Giang Khoát giữ hai bên chân cậu ấy, lần này trên chân có lớp vải quần nên dễ cõng hơn nhiều.

“Đi đây!” Giang Khoát hét lên.

“Đi đi!” Lưu Bàn cũng hét.

Mọi người đi theo hai người ra khỏi phòng giải trí.

Nói thật thì Đoàn Phi Phàm nhìn không mập nhưng người rất săn chắc, cõng trên lưng không hề nhẹ, may mà chỉ lên lầu hai, chỉ cần cậu chạy đủ nhanh thì sẽ không phải cõng quá lâu.

Giang Khoát xông mấy bước lên cầu thang, chạy ba bậc một lần mà lên lầu một.

“Tôi đệt!” Đổng Côn sửng sốt, “Không ngờ luôn đấy.”

“Người ta trước đây trong đội bơi mà.” Đinh Triết nói.

“Bọn tao không hộ tống nha,” Tôn Quý hét, “Phi Phàm mày giám sát cậu ta, bọn tao chạy theo cậu ta không kịp!”

“Được.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát dừng lại, lúc Đoàn Phi Phàm nói, giọng cậu ấy dán sát ngay sau tai cậu, theo cổ lan xuống, làm cả thân dưới của cậu trở nên nhột nhạt.

“Cậu đừng nói nữa.” Giang Khoát nghiến răng.

“Hử?” Đoàn Phi Phàm ngạc nhiên.

“Nhột!” Giang Khoát cõng Đoàn Phi Phàm bước nhanh về phía cầu thang phòng khách, “Còn nói là lát nữa tôi quẳng cậu xuống đất đó!”

Từ dưới lầu vọng lên tiếng Đổng Côn: “Lầu mấy rồi?”

Đoàn Phi Phàm không nói gì.

Giang Khoát đành phải tự mình đáp: “Sắp tới lầu hai rồi!”

Cái trò đánh cược này, đã cõng người leo cầu thang, lại còn phải tự mình báo cáo hành trình.

Lúc lên đến lầu hai, Giang Khoát vẫn chạy, nhưng do chạy quá nhanh, cậu hơi bị trượt tay, đùi Đoàn Phi Phàm tuột xuống dưới một chút.

“Đợi chút.” Giang Khoát dừng lại, đứng ở đầu cầu thang xốc người lên, định đưa Đoàn Phi Phàm dịch lên trên lưng mình.

Khá là gắng sức, nhưng e là không đẩy lên được đúng chỗ.

Đoàn Phi Phàm cũng thuận đà theo đó mà tự mình bám vai Giang Khoát nhỏm người lên trên một chút, lúc rớt xuống, cằm cậu ấy đập đúng đầu Giang Khoát.

“Đệt!” Giang Khoát không còn tay nào để ôm đầu, đành chửi thêm câu nữa, “Đệt.”

Đoàn Phi Phàm cố nín cười, xoa xoa đầu cậu mấy cái.

“Tôi đi xuống đây, cậu đừng có cười đó,” Giang Khoát cảnh cáo, “Tôi mà ngã là cậu cũng bay luôn.”

Đoàn Phi Phàm rất hợp tác, không lên tiếng, cũng không cười.

Giang Khoát xuống lầu cũng rất nhanh, gần như là phi xuống.

Vẫn ổn, vẫn còn một tầng nữa.

Lúc Giang Khoát cõng Đoàn Phi Phàm chạy xuống tới cầu thang phòng giải trí, cả đám người vẫn đang ở dưới đó chờ.

“Nhanh thật đó,” Lưu Bàn nói, “Cõng người to như thế này, nếu là tôi thì giờ còn chưa tới lầu một.”

“Tránh ra!” Giang Khoát vừa hét vừa chạy xuống.

Mọi người nhanh chóng dạt ra.

Đúng lúc này, Đoàn Phi Phàm sau lưng cậu bị xô nghiêng, hơi thở của cậu ấy quét qua cổ Giang Khoát.

Cầu thang mới xuống được một nửa, cảm giác râm ran này đã theo bên cạnh eo mà truyền thẳng xuống chân cậu.

Cảm giác mà hơi thở ấm sực quét qua cổ lúc này mang tới đã không chỉ là nhột, mà còn trộn lẫn một cảm xúc nào đó khó nói rõ.

Chân Giang Khoát bủn rủn.

“Tôi…” Cậu chỉ kịp hét lên một tiếng rồi cả người nhào xuống dưới.

… Sớm biết thế này thì đã chẳng bảo mọi người tránh ra rồi.

Nếu như ngã xuống cầu thang rồi lại trượt tiếp xuống dưới, thì cậu sẽ trở thành chiếc máy phóng Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm chắc sẽ bay ra ít nhất là hai mét.

Và cậu sợ Đoàn Phi Phàm chưa kịp bay ra thì đã bị cậu ngã đè lên mà miết xuống bậc cầu thang rồi.

Quá thảm…

Nhưng trong lúc ngã lộn xuống cầu thang, tay Đoàn Phi Phàm đang gác trên vai cậu liền chống xuống bậc cầu thang.

Lực lao xuống đột nhiên bị chặn lại, cả người Đoàn Phi Phàm từ trên lưng Giang Khoát lộn thẳng xuống dưới.

Về cơ bản là một cú nhảy lộn mèo chống một tay.

Đoàn Phi Phàm lăn xuống, Giang Khoát tông vào Đoàn Phi Phàm, xô Đoàn Phi Phàm về phía trước, Đoàn Phi Phàm vòng một tay chặn lại đà tiếp tục lao xuống đất của Giang Khoát.

Giang Khoát quỳ trên bậc thang cuối cùng, tay chống đất dừng lại.

“Tôi đệt.” Giang Khoát quay đầu nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Cậu đúng là nhà tiên tri.” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn cậu.

“Không sao chứ?” Đám Đổng Côn xông tới, cuống cuồng kéo hai người lên khỏi mặt đất.

“Tôi không sao,” Giang Khoát nói, “Đoàn Phi Phàm?”

“Không sao.” Đoàn Phi Phàm cử động cổ tay phải.

“Xuất sắc.” Giang Liễu Liễu vẫn dựa bên quầy bar, điện thoại giơ về phía hai người, tay vỗ đùi mấy cái cổ vũ cho hai người, “Em vốn định quay cảnh hai người bị trượt xuống, ai ngờ lại quay được thời khắc tuyệt vời thế này…”

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn sếp Giang, vốn dĩ trò chơi phạt cõng người này cũng là bình thường, nhưng giữa chừng lại phát sinh tình huống kiểu này, cậu con trai quý tử lại ngã từ cầu thang xuống thì chuyện này chưa biết thế nào.

Vậy nhưng sếp Giang lại đang đứng bên cửa phòng giải trí, mặt đầy vẻ hóng chuyện, thậm chí còn đủ thời gian để hỏi một câu: “Đoàn Phi Phàm có phải cháu từng luyện chiêu này không vậy?”

“…Không có ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thân thủ được đó.” Sếp Giang nói.

Dù sao thì cả hai cũng chưa bị ngã, mọi người cười nói một lúc rồi lại quay trở vào phòng giải trí.

Vì vụ cá cược của Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm, cả đám lại bắt đầu chơi bi-a.

“Món kem vừa rồi của cậu,” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Có còn không?”

“Còn,” Giang Khoát đến sau quầy bar, “Cậu thêm rượu không?”

“Vừa rồi của cậu có thêm rượu hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.

“Ừ, thêm Baileys,” Giang Khoát nói đoạn lại nhìn mấy chai rượu, “Để tôi xem còn loại nào…”

“Đại ca,” Đoàn Phi Phàm nằm bò ra quầy, “Cậu cố ý phải không?”

Giang Khoát lấy một chiếc đĩa, múc hai viên kem cho Đoàn Phi Phàm: “Đủ chưa?”

“Cho tôi thêm một viên vani đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Được.” Giang Khoát lại múc một viên hương vani, rồi để một cái nĩa nhỏ, đẩy cái đĩa tới trước mặt Đoàn Phi Phàm.

Trong phòng giải trí rất ồn ào, chỗ thì chơi bi-a, chỗ thì léo nhéo gọi nhau chơi bi lắc.

“Chơi phi tiêu không?” Giang Khoát hỏi.

“Muốn gỡ gạc thể diện hả?” Đoàn Phi Phàm vừa ăn kem vừa hỏi.

“Ừ hứ.” Giang Khoát nói.

“Đi.” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm.

“Giang Khoát!” Đinh Triết hét, “Làm cho bọn tôi ít kem đi!”

“Tự đi mà làm.” Giang Khoát nói.

“Để tôi để tôi, mọi người muốn ăn gì nào?” Dì Lưu vào phòng giải trí, rất thành thạo đi tới quần bar, bình thường lúc trong nhà có người tới chơi, dì Lưu đều ở đây giúp làm đồ ăn thức uống.

Giang Khoát nhìn giờ trên điện thoại, lúc ăn cơm xong đã hơn 9h, lúc này hết chơi lại đùa một chập, thời gian đã quá 11h.

Lúc này mà về tới khách sạn, vừa đẹp để tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Nhưng mọi người dường như chẳng để ý gì đến thời gian, Giang Khoát cũng không nhắc, cất điện thoại vào túi.

“Cho tôi mở mang tầm mắt đi.” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa nói.

Giang Khoát đi tới rút hết phi tiêu trên bảng phi tiêu xuống: “Trò này tôi chơi giỏi thật sự đấy, từ nhỏ đã chơi rồi, trò này không cần người phối hợp, một mình chơi cũng được.”

“Hồi nhỏ có phải cậu chỉ toàn một mình không đó?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Giờ tôi cũng vẫn một mình.” Giang Khoát nghiêng người vào thế, cầm phi tiêu ngắm bảng, bàn tay cậu vẩy một cái, phi tiêu cắm thẳng vào hồng tâm.

Đoàn Phi Phàm cười, không nói gì.

Giang Khoát lại lấy một chiếc phi tiêu nữa, chăm chú nhìn.

“Cậu chơi cái này bằng tay trái à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Hai tay đều được,” Giang Khoát đổi sang tay phải, quay người đối diện với Đoàn Phi Phàm, ngắm mục tiêu, “Lấy luôn 50 điểm cho cậu mở mang tầm mắt.”

Chiếc phi tiêu lại cắm thẳng vào hồng tâm.

Giang Khoát tặc lưỡi, lại tiếp tục.

Đoàn Phi Phàm vẫn không nói gì, ngồi một bên vừa ăn kem vừa nhìn cậu.

Giang Khoát cũng không nói nữa, lúc chơi phi tiêu, tâm cậu phải thật tĩnh, giây phút này, tiếng huyên náo từ phía bàn bóng đằng kia đã từ từ biến mất khỏi tai cậu.

Chỉ có tấm bia trước mắt và Đoàn Phi Phàm ngồi ăn kem bên cạnh.

Cậu không nhìn về phía Đoàn Phi Phàm, lúc bắt gặp ánh mắt Đoàn Phi Phàm, cậu sẽ hơi căng thẳng.

“Đệt, các bạn của tôi ơi!” Tiếng Lưu Bàn vọng tới, “Nhanh lên chút đi!”

“Gì vậy!” Cả đám cùng hét lên.

Giang Khoát không bị ảnh hưởng, vẫn phóng mũi tiêu cuối cùng.

Năm mươi điểm.

Cậu nhướng mày, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.

Cái đồ khốn này vậy mà lại tay cầm đĩa kem đã ăn hết, đang dựa trên sofa mà ngủ mất rồi.

“Đệt.” Giang Khoát bước tới trước mặt Đoàn Phi Phàm, đưa tay búng trán cậu ấy đánh chóc một tiếng.

Đoàn Phi Phàm giật nảy mình, đưa tay ôm trán.

“Thiếu hiệp hảo thân thủ.” Giang Khoát cười.

Đoàn Phi Phàm nghe thấy tiếng nói từ phía đằng kia: “Một giờ rồi hả?”

“Ừ.” Giang Khoát nhìn điện thoại.

“Thế này đi, đừng về khách sạn nữa,” Sếp Giang nãy giờ chơi bi-a với mọi người, lúc này đặt cây cơ xuống và nói, “Muộn quá rồi, nếu về khách sạn, đi ngủ cũng 2-3h rồi, sáng mai dậy không nổi.”

“Phòng cho khách hôm nay tôi đã dọn dẹp rồi đó.” Dì Lưu nói.

“Cứ nghỉ ngơi ở đây đi, chỗ tắm rửa gì đó đều có cả,” Sếp Giang nói, “Giang Khoát, con thu xếp chút đi.”

“Dạ.” Giang Khoát đáp.

Cả đám đã buồn ngủ, nghe thu xếp thế này liền rần rần hưởng ứng, theo Giang Khoát đi xem phòng cho khách.

Những lúc thế này phải cảm ơn sếp Giang, mẹ Giang Khoát lúc đầu không định giữ lại phòng cho khách, bảo thời buổi này ai còn đến nhà người khác mà ở lại chứ, nhưng sếp Giang vẫn nhất quyết giữ lại một phòng.

Lầu một để lại một phòng cho khách, ngoài ra còn có phòng cho người cao tuổi, sau khi sửa sang lại, ông bà nội ngoại chưa có ai tới ở, bảo không có hàng xóm láng giềng khó chịu lắm. Lại có một phòng để trống ở lầu ba, rất nhỏ, chỉ đặt một chiếc sofa giường, là nhà kho dự phòng của Giang Khoát.

Vừa đẹp để nhét hết cả nhóm này.

Cả nhóm theo thói quen bình thường thức khuya ở 107, chừa phòng giường đơn sofa lại cho Đoàn Phi Phàm.

Giang Khoát dẫn Đoàn Phi Phàm lên lầu ba. Lúc ra khỏi thang máy, Đoàn Phi Phàm vấp vào thảm loạng choạng, Giang Khoát giật nảy mình, vội túm lấy tay cậu: “Chỉ còn vài mét nữa thôi, cậu đừng có xỉu ở đây đó.”

“Là tôi buồn ngủ thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hơi rượu bay lâu rồi.”

“Cứ nổ đi, bình thường 4h không ngủ, mắt cậu vẫn tỉnh như sáo, 5h còn đi chạy bộ được,” Giang Khoát đi trước, “Giờ này mà cậu buồn ngủ sao? Lúc cậu say xỉu chẳng phải là ngủ tại chỗ đó thôi, nhắm mắt một cái là ngủ luôn.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì, đi theo sau cười suốt.

“Say rồi thì cứ nói là say rồi,” Giang Khoát mở cửa căn phòng nhỏ, rồi lại chỉ cánh cửa bên cạnh, “Phòng tắm với toilet bên này.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm vào phòng.

“Sofa cứ hạ xuống là…” Giang Khoát còn chưa nói hết, Đoàn Phi Phàm đã đi tới, đổ người lên ghế sofa, nhắm mắt lại. Giang Khoát sửng sốt, “Đoàn Phi Phàm?”

“Cậu đi nghỉ đi,” Đoàn Phi Phàm nhắm mắt lại, “Giờ tôi không còn sức để tắm rửa nữa, ngủ một lát rồi tính.”

“Ồ.” Giang Khoát khựng lại, rồi quay người đi ra, đóng cửa lại.

*

Đèn dưới lầu vẫn sáng, nhưng đã không còn tiếng người nói chuyện, quậy cả một đêm, mọi người lúc này đều đã buồn ngủ. Ngoại trừ Giang Liễu Liễu đã đi ngủ trước, ngay cả dì Lưu hôm nay cũng ở lại phụ giúp đến tận bây giờ, lúc này mọi người đều đã nhanh chóng tiến vào trạng thái tranh thủ từng phút từng giây mà đi ngủ.

Giang Khoát cũng buồn ngủ rũ cả người, nhưng cậu vẫn nhất định phải đi tắm.

Lúc tắm rửa xong đi ra, cậu phát hiện cơn buồn ngủ vậy mà đã bị tắm trôi đi sạch.

Cậu mở cửa phòng nhìn sang bên kia, không nghe thấy động tĩnh gì, xem ra Đoàn Phi Phàm vẫn đang ngủ.

Quay vào trong phòng, Giang Khoát lấy tai nghe ra đeo lên, mở nhạc, nằm xuống giường.

Vươn vai duỗi lưng mấy cái xong, cậu thở ra một hơi dài.

*

Vẫn chưa thấy cơn buồn ngủ trở lại, nhưng cũng không phải hoàn toàn tỉnh táo, Giang Khoát ở trong trạng thái lẫn lộn không ngủ được nhưng cũng không thể nói là không buồn ngủ, trong đầu vang ong ong đủ thứ giọng nói, chốc chốc trước mắt lại vụt qua những hình ảnh hỗn loạn, như thể tua nhanh.

Chỉ riêng cảnh trượt ngã ở cầu thang cũng được tua nhanh gấp đôi và hiện ra ít nhất tới hơn chục lần.

Cố nằm không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng Giang Khoát ngồi dậy, tháo tai nghe, cậu nhận ra cả thế giới đều đã rõ ràng.

Cậu đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

Giang Khoát xuống giường, đứng sững trong phòng một lúc, sau đó mở cửa phòng bước ra.

Chắc Đoàn Phi Phàm đã dậy và tắm rửa xong rồi, cửa phòng vệ sinh bên cạnh đang đóng, nhưng căn phòng nhỏ thì cửa chưa đóng, đèn chưa tắt.

Con người này xem ra phải cố lắm mới dậy tắm rửa được, lúc quay lại phòng chẳng còn sức mà đóng cửa tắt đèn nữa.

Giang Khoát bước tới cửa nhìn vào bên trong.

Đoàn Phi Phàm quả nhiên đang nằm trên sofa, ngủ không biết trời đất gì.

Giang Khoát do dự một chút, sau đó đưa tay gõ nhẹ lên cửa mấy cái.

Đoàn Phi Phàm không có phản ứng gì.

Giang Khoát cúi xuống xem giờ trên điện thoại, đã 3h đêm.

Cậu bỏ điện thoại vào túi, rồi bước vào trong phòng.

Cậu cầm một chiếc ghế tới, ngồi bên cạnh chiếc sofa.

*

Lúc Đoàn Phi Phàm tỉnh giấc, cậu thấy trong người đã không còn cảm giác chuếnh choáng, khá là tỉnh táo, vậy nên cậu có thể nhận ra lúc này xem ra vẫn còn là đêm khuya.

Nhưng khi cậu bỏ cánh tay đang gác che trên mắt, chuẩn bị ngồi dậy kiếm nước uống, đột nhiên cậu phát hiện ra bên cạnh có người.

Mắt cậu lập tức trợn tròn, cũng nhờ phẩm chất tâm lý vững vàng mà cậu mới không hét lên.

Lúc nhìn rõ người đó là Giang Khoát, cậu sững người.

Giang Khoát đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh sofa, vắt chân chữ ngũ, tay tựa trên tay ghế, ngón tay chống vào thái dương, mắt chăm chú nhìn cậu.

Từ lúc Đoàn Phi Phàm mở mắt tỉnh giấc, Giang Khoát không hề nhúc nhích, cũng không hề dời mắt.

“Giang Khoát?” Đoàn Phi Phàm thử gọi, hoài nghi cậu ấy liệu có phải đang mộng du chăng.

“Ừ?” Giang Khoát đáp.

“Đệt,” Đoàn Phi Phàm ngồi dậy, “Cậu đang thức hả?”

“Không thì sao, tôi là cá hả, mở mắt mà ngủ?” Giang Khoát vẫn không đổi tư thế, cứ tiếp tục nhìn cậu.

“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm khẽ hỏi.

“Không sao,” Giang Khoát nói, “Cậu ngủ đi.”

“…Sao tôi ngủ được?” Đoàn Phi Phàm ngẩn người.

“Vừa rồi cậu ngủ thế nào, giờ cứ thế mà ngủ.” Giang Khoát nói.

[HẾT CHƯƠNG 52] 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc