TAM PHỤC

“Đúng vậy, chẳng phải chuyện gì to tát,” Giang Khoát nói, “Vậy cúp máy nha, bên tao vẫn chưa ăn Tết xong.”

“Ấy ấy ấy ấy Khoát ới,” Đại Pháo hét lên một tràng, “Đừng cúp đừng cúp, tuy không phải chuyện gì lớn, nhưng cũng không phải nhỏ lắm, đúng không?”

“Sao lại nhốt mày?” Giang Khoát hỏi, “Năm cũ vẫn chưa hết à, bọn họ không ăn Tết hả?”

Đoàn Phi Phàm nghe thấy câu này liền quay đầu lại, do dự một thoáng rồi ghé lại bên điện thoại mà nghe.

Giang Khoát xoay điện thoại ra ngoài để tiện cho Đoàn Phi Phàm nghe.

“Có ăn Tết, ăn vui nữa là khác,” Đại Pháo nói, “Tao ở trong nhà còn có một đống đồ ăn luôn, chỉ là không ra được, họ thay phiên canh gác bên ngoài.”

“Sếp Hồ, người mày dẫn theo đâu? Câu hỏi thứ nhất của tao thì sao?” Giang Khoát lại hỏi.

“Mấu chốt là ở chỗ, tao đổi người cho đi rồi, bọn họ vốn dĩ là nhốt Đại Mao, giờ thì Đại Mao đang lo canh giữ vật liệu xây dựng,” Đại Pháo nói, “Cái mảnh đất đang để vật liệu với máy móc kia, bên thôn Đại Tân giờ lại bảo là của họ.”

“Vậy nên bây giờ mày đang bị giam bên thôn Đại Tân?” Giang Khoát cau mày.

“Mợ nó chứ tao bị người bên thôn Đại Tân giam mợ nó bên thôn Thượng Gia!” Đại Pháo nói, “Thôn Thượng Gia giờ cũng chẳng thèm quan tâm, nghĩa là muốn can thiệp thì phải đánh nhau.”

“Bọn họ muốn gì?” Giang Khoát hỏi.

“Chuyển vật liệu với máy móc đi,” Đại Pháo nói, “Người đại diện có đến, lần trước sếp Giang tới nói chuyện đã thỏa thuận xong xuôi rồi, giờ lại giở quẻ.”

“Mày không bảo bọn họ là bây giờ sếp Hồ sẽ có tiếng nói chính trong vụ này à?” Giang Khoát hỏi.

“Sếp Hồ không đáp ứng được yêu cầu của bọn họ thì sếp Hồ có nói gì cũng chẳng tính, sếp Hồ lại còn ngày nào cũng cạo râu, thanh niên non choẹt mặt không cọng râu, bàn việc không đáng tin cậy.” Đại Pháo nói.

Đoàn Phi Phàm vốn cũng đang cau mày, nghe tới câu này thì nhịn không nổi, phải quay mặt đi cười một trận.

Giang Khoát cũng buồn cười, dù sao thì trước mắt, sự an toàn thân thể của Đại Pháo vẫn chưa bị đe doạ, nhưng vẫn bị mất tự do, Giang Khoát cố nín một lúc, nuốt ngược trận cười trở lại.

“Việc này về lý mà nói thì không nên nhờ sếp Giang,” Đại Pháo nói, “Nếu là bố tao thì cũng sẽ tự giải quyết, vậy nên nếu như tao đi nhờ ông ấy giúp thì hóa ra tao chẳng được tích sự gì.”

“Mày bảo Đại Mao kiếm mấy người qua canh chỗ vật liệu với máy móc cho chặt vào,” Giang Khoát nghĩ rồi nói, “Mặc kệ bọn họ mấy hôm đi, cho bọn họ biết việc này ngoài mày ra thì kiếm người khác cũng vô ích, mà mày cũng kêu được ai tới đâu.”

“Ừ, được.” Bên phía Đại Pháo có tiếng ăn gì đó.

“Ngon không hả?” Giang Khoát hỏi.

“Thịt xông khói Thượng Gia hơi bị được, có tiếng trong chợ ở đây luôn, Đoàn Phi Phàm chắc chắn là biết,” Đại Pháo nói, “Sau này mày mà tới, nhất định phải nếm thử.”

Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm gật đầu, lại còn nhanh chóng giơ ngón cái.

“Giữ liên lạc đấy,” Giang Khoát nói, “Mày cứ ăn đi đã, mấy hôm nữa mà không thấy buông lỏng thì lại tính tiếp.”

“Được, thực ra chuyện cũng chẳng có gì, tao xả với mày xong, tự tao cũng yên tâm được chút,” Đại Pháo nói, “Thôn Thượng Gia tiền cũng đã nhận rồi…”

“Chính là vì chuyện này, bên thôn Đại Tân thì vẫn chưa cầm tiền.” Giang Khoát nói.

“Mà tiền cũng đâu phải không thể bù thêm chút nữa…” Đại Pháo thở dài.

“Không thêm được nữa, mày đừng nhắc tới vụ đó, mày phải cho bọn họ nắm được ý này, mày ở trong phòng đó chưa đủ một tháng thì chưa ra.” Giang Khoát nói.

“Biết rồi.” Đại Pháo tiếp tục thở dài.

Nói chuyện thêm vài câu về thịt hun khói bên thôn Thượng Gia xong, Giang Khoát cúp máy rồi thở dài.

“Không báo cảnh sát sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Dự án này không thể bỏ ngang được, một vụ thế này làm không biết bao nhiêu năm,” Giang Khoát nói, “Bây giờ cảnh sát cưỡng chế giải quyết xong thì sau này cũng chẳng thể làm ăn gì được, ví dụ thế này đi, làm một cái sơn trang ở đó, định tự nuôi ít gà ít cá thì cứ dăm bữa nửa tháng sẽ lại bị đầu độc chết một mớ, cực kỳ phiền phức.”

“Cũng phải.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ngay cả trên trấn cũng không tìm được người nữa,” Giang Khoát nói, “Trước đây sếp Giang qua đó, Tiểu Tần đã tìm lãnh đạo thị trấn tới nói giúp một tiếng, giờ thì tôi cảm thấy người ta cũng không còn mặt mũi nào nữa.”

“Sếp Giang không ngăn tay Tiểu Tần đó lại chút sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Kiểu của ông ấy là vậy, bồi dưỡng nhân tài mà,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Cho ai đó lo việc là cứ nghe theo người đó thôi.”

“Đại Pháo khá là nghĩa khí đấy nhỉ, còn biết đổi cho người dưới mình ra ngoài nữa?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Về tình về lý thì đều phải đổi cho người ta ra thôi, người ta nhận lương để làm việc với mình, nội dung công việc cũng đâu có dòng nào nói phải làm con tin đâu.” Giang Khoát nói.

“Đổi cho ra ngoài như vậy cũng tiện xử lý mọi chuyện nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Sếp Hồ mà vẫn ở bên ngoài, nếu đánh nhau với bọn họ, bọn họ sẽ đổ cho người phụ trách bên này cầm đầu gây chuyện. Sếp Hồ mà bị nhốt, vẫn có thể đánh nhau với bọn họ, dạy cho bọn họ một bài học xong thì sếp Hồ sẽ ra giả ngu xin lỗi các thứ, nhân tiện bàn điều kiện thương lượng luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Sếp Hồ nên đưa cậu đi cùng mới đúng.” Giang Khoát nói.

“Dẫn tôi theo đánh hội đồng hả?” Đoàn Phi Phàm cười, “Vậy là giờ cứ mặc kệ phải không?”

“Trước tiên cứ để kệ đi, cứ nhịn đã, giờ muốn đánh hội đồng cũng không đánh được, hiện tại công việc chuẩn bị còn chưa bắt đầu, công nhân cũng chưa lên, đành phải tạm thời cứ đóng băng mấy hôm xem sao,” Giang Khoát nói, “Với lại bọn mình sắp khai giảng rồi, sẽ bận lắm, đợi đến lúc lên lớp, có thời gian đã nhé.”

“Cậu định đi hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Cậu đâu có nói chuyện được với dân làng.”

“Về lý thì tôi có thể mặc kệ,”  Giang Khoát nói, “Nếu là người khác thì tôi cũng kệ, người ta cũng sẽ chẳng nhờ tôi, nhưng Đại Pháo thì vẫn phải can thiệp…”

Đoàn Phi Phàm gật đầu, tuy Giang Khoát trông có vẻ khá thờ ơ với “bạn bè”, nhưng nếu thật sự lúc nào cậu ấy cũng thờ ơ như vậy thì Đại Pháo đã khó lòng có thể chơi với cậu ấy cả chục năm.

“Trong chợ có khá nhiều người bên thôn Thượng Gia, người bên thôn Đại Tân cũng có, dù sao thì bên trấn có khá nhiều người làm ăn trong chợ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đi nghe ngóng một chút nhé, tuy cũng chưa chắc đã nghe ngóng được gì…”

“Ừ.” Giang Khoát đáp, “Đừng để chú cậu biết.”

“Biết cũng không sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chú ấy cũng thân với mấy người đó.”

“Không phải,” Giang Khoát cau mày, “Tôi không muốn để họ cảm thấy cậu ở bên tôi là thế nào cũng sẽ dính vào mấy chuyện rắc rối, đã bị thương rồi, lại còn muốn mở cửa hàng online, rồi lại còn đi tìm lũ trộm điện thoại, bây giờ lại còn dính vào vụ tranh chấp trong thôn… Đậu, không liệt kê lại thì tôi cũng không biết lại có nhiều vấn đề như vậy đấy.”

“Mấy cái này đâu có coi là vấn đề.” Đoàn Phi Phàm cười.

Có chứ.

Giang Khoát luôn cảm thấy Đoàn Phi Phàm và gia đình chú cậu ấy chắc sẽ không mặn mà gì với bất cứ thay đổi nào, cứ nhìn chuyện mở cửa tiệm online là đủ biết.

Mà đặc biệt là Đoàn Phi Phàm, từ nhỏ bố mẹ đã ly hôn, bố thì ngồi tù, trước ở với bà, sau lại ở với chú, đủ loại mất mát với chia ly, vậy nên điều cậu ấy muốn nhất có lẽ chính là “ổn định bất biến”, thậm chí việc cậu ấy kháng cự lại cuộc sống hiện tại cũng có thể là vì cuộc sống kiểu này đã từng gây cho cậu ấy quá nhiều biến động.

*

Đoàn Phi Phàm không nói chuyện này với chú, tuy chú là người trượng nghĩa, nhưng trong tình trạng cả nhà chú đang khá miễn cưỡng về việc cậu với Giang Khoát mở cửa hàng online, cậu không muốn lại khiến cho chú cảm thấy cậu liên tục bị Giang Khoát “ảnh hưởng” như vậy.

Chú sẽ lo, chú cậu luôn rất gần gũi với cậu, giống như với con trai ruột của mình, nhưng cũng lại có một chút thận trọng kiểu “Đây là cháu tôi, tôi phải bảo vệ nó chu toàn.”

Chỉ khi nào bố cậu ra rồi, chú cậu giao lại cậu nguyên vẹn cho bố cậu rồi, có thể lúc đó chú mới thực sự thả lỏng được.

*

Nghe ngóng mọi việc trong chợ không đơn giản như Giang Khoát tưởng tượng, bình thường quan hệ rõ ràng là rất tốt, nhưng vào những thời điểm then chốt, tinh thần “thôn chúng tôi” của dân làng sẽ trở thành một chỉnh thể cực kỳ kiên cố.

Cứ thế cho tới lúc khai giảng, Đoàn Phi Phàm gần như cách một ngày lại đi một vòng quanh chợ, trong túi lúc nào cũng có bao thuốc.

Hôm ở chợ đầu mối, Giang Khoát nhìn thấy Đoàn Phi Phàm một người không hút thuốc nhưng lại lấy thuốc từ trong túi ra, kể từ hôm đó, Giang Khoát cảm thấy Đoàn Phi Phàm thật đáng yêu, một cách rất khó tả.

Bên phía Đại Pháo tạm thời vẫn chưa có động tĩnh gì, ăn cứ ăn, ngủ cứ ngủ, mặt mũi tròn xoe như cái mâm, thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn báo cáo chút đỉnh cho Giang Khoát, mà cũng rất có chừng mực, không hề dồn dập liên tục khiến ngươi ta lo lắng. Xét ở mặt này, Đại Pháo đúng là chín chắn. Không hổ là sếp Hồ, tuy rằng đối với việc bản thân đang bị nhốt, cậu ta cũng chẳng có chiêu nào dùng được.

*

Sang học kỳ mới, ký túc có thay đổi một chút, người ta cho lắp điều hòa thật, chỉ là hiện tại vẫn chưa dùng được.

Lúc gặp lại mấy người cùng phòng, Giang Khoát vậy mà cũng có chút cảm giác gọi là “đã lâu không gặp, bổi hổi bồi hồi.”

Đường Lực với Lý Tử Nhuệ đều vác theo khá nhiều đặc sản ở quê, Mã Tiếu cũng mang theo một ít trái cây.

Mọi người vây lại quanh bàn cùng ăn.

Và lúc này, Giang Khoát mới biết là mùng 6, Mã Tiếu đã quay lại rồi, cậu ấy đăng ký ở ký túc, hiện tại đã làm ở tiệm trái cây bên chợ đêm được hơn mười hôm rồi, trái cây là cầm từ bên tiệm về.

“Vậy bên tiệm photo, cậu không đi làm nữa hả?” Giang Khoát hỏi.

“Có đi, ban ngày vẫn làm ở tiệm photo,” Mã Tiếu nói, “Tiệm trái cây chỉ đợt Tết này mới không có người trông, tuần sau không làm nữa.”

“Ồ.” Giang Khoát gật đầu.

“Tử Nhuệ, có phải cậu lại mập lên rồi không?” Đường Lực nhìn Lý Tử Nhuệ.

“Mập lên chứ gì nữa, tôi vừa về đến nhà, bà tôi đã sụt sùi, bảo tôi gầy đến không ra hình người nữa rồi,” Lý Tử Nhuệ nói, “Cả đợt Tết, tôi thành con lợn cho bà vỗ béo.”

“Giờ thì xuất chuồng rồi.” Giang Khoát nói.

“Đúng vậy, mập lên hơn 5 ký, tôi còn không dám bước lên cân nữa,” Lý Tử Nhuệ thở dài, “Học kỳ này nghe nói học khó hơn kỳ trước, để xem có học mệt quá mà gầy được tí nào không.”

“Khó hay không, cậu cũng có học đâu.” Đường Lực nói.

Cả đám cùng cười.

*

Liên tục mấy buổi tối, Lữ Ninh đều lần lượt đi một vòng các phòng, xem mọi người mới quay lại trường có khó khăn gì không, lại còn gọi riêng Giang Khoát ra ngoài nói chuyện.

“Không phải là chị không yên tâm về em,” Lữ Ninh nói, “Chị cũng nói chuyện với tất cả mọi người một lượt rồi, em là người cuối cùng thôi.”

“Dạ.” Giang Khoát đáp, “Em vẫn ổn.”

“Chị cũng thấy tình hình em khá tốt, nhưng đừng như học kỳ trước, lên lớp vẫn phải chú ý một chút,” Lữ Ninh nói, “Kết quả thi kỳ trước của em có chút chưa ổn đấy.”

Giang Khoát thở dài.

“Cố lên.” Lữ Ninh đập đập cánh tay cậu, “Chị đi nha.”

“Vậy là nói xong rồi ạ?” Giang Khoát nhìn Lữ Ninh.

“Chứ sao nữa, vốn chị cũng chẳng định nói chuyện với em đâu, nhưng sợ em cảm thấy bị bỏ rơi thôi.” Lữ Ninh cười bảo.

“Giờ thì chị đối với em qua quít ghê, đã thế lại còn nói thẳng ra nữa chứ.”

Lữ Ninh cười bò, giơ tay vẫy cậu rồi đi.

*

Buổi tối vẫn có người kiểm phòng, tuy đã không còn quá nghiêm nữa. Nhiều lúc cả chú Triệu cũng tới kiểm tra, đội kiểm phòng còn đột xuất kiểm tra thí điểm, nhưng kiểu sống này vẫn còn phải chịu đựng cả một học kỳ nữa.

Có điều, so với cuộc sống bị giam cầm của Đại Pháo thì vẫn coi như hạnh phúc mỹ mãn rồi.

“Cũng không thể nói là có tác dụng cho lắm,” Đoàn Phi Phàm ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong giảng đường, hạ giọng nói với Giang Khoát, “Nhưng nhắc đến tên thì vẫn có thể giúp giữ thể diện chút, người bên thôn Thượng Gia thì dễ nói rồi. Còn bên thôn Đại Tân, cũng chỉ có thể giúp tới mức này, dù sao thì trong việc này, họ cảm thấy…”

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn giảng viên, rồi ngồi tụt xuống thấp một chút, Giang Khoát cũng trượt xuống một chút theo cậu.

“… cảm thấy thôn mình bị thiệt, bây giờ đi giúp người ngoài, sau này về thôn thì khó sống.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ, được rồi.” Giang Khoát gật đầu.

“Tôi còn…” Đoàn Phi Phàm nói nửa chừng thì dừng lại.

“Còn cái gì?” Giang Khoát nhìn cậu.

“Đến lúc đó sẽ bàn tiếp.” Đoàn Phi Phàm nói.

Vụ “đến lúc sẽ bàn tiếp” này, Giang Khoát đoán là Đoàn Phi Phàm đang chuẩn bị đợi đến hôm nào qua thôn đó thật thì mới bàn tiếp, nếu chuyện bên Đại Pháo giải quyết được rồi thì cũng không cần bàn nữa.

Có khi là cách xử lý gì đó không đáng tin cậy theo kiểu dân chợ.

Nhưng rất nhanh chóng, cách xử lý này đã sắp được tiết lộ. Ngày thứ 11 Đại Pháo mất tự do thân thể, cậu ta nhắn tin có khả năng sắp mất cả an toàn thân thể.

“Đánh mày rồi hả?” Giang Khoát hỏi.

“Chưa đánh tao!” Đại Pháo có vẻ hơi bồn chồn, “Nhưng bọn họ đi kiếm bọn Đại Mao, định phá máy móc, bọn Đại Mao bảo vệ được rồi… Tao cảm thấy bọn họ không phải định phá thật, mà là đang dọa tao.”

“Tao qua.” Giang Khoát nói.

“Mày qua làm gì?” Đại Pháo nói, “Bọn họ không chịu nói chuyện phải quấy đâu, giờ chỉ muốn đòi tiền thôi! Mày qua thì có tác dụng gì!”

“Tao có người.” Giang Khoát nói.

“Ai, Đoàn Phi Phàm chứ gì,” Đại Pháo nói, “Cậu ta cũng có phải ông trùm ghê gớm gì đâu…”

“Nếu muốn thì cậu ấy sẽ làm được như thế.” Giang Khoát nói.

“… Thật hả?” Đại Pháo sửng sốt.

“Mấu chốt là bọn tao cũng có đi phạm tội gì đâu, đều là người lớn rồi,” Giang Khoát nói, “Chuyện này không định giải quyết sao? Phải thử chứ, không được thì tính tiếp, không thì mày gọi điện cho bố mày đi. Hay để tao đi nhờ sếp Giang? Dự án này mày định làm hay không đây?”

“Đệt.” Đại Pháo nói, “Liệu đây có phải là sếp Giang với bố tao bắt tay chơi tao một vố chăng? Đem cái dự án thế này bảo tao làm, hồi trước tao ở công trường làm việc sung sướng biết bao nhiêu!”

“Chẳng có dự án nào mà lại suôn sẻ ngay cả… Mày gọi điện cho Đại Mao cho tao đi,” Giang Khoát nói, “Tao qua rồi sẽ gọi điện bảo anh ta ra ngoài đón đấy.”

“Được.” Đại Pháo nói.

*

[JK921] Hiện tại em cực kỳ cực kỳ buồn nôn, chắc không được rồi.

[Lữ Ninh – Cán bộ phụ trách xinh đẹp của bạn] Có sốt không?

[JK921] Không sốt, chỉ đau với buồn nôn ạ.

[Lữ Ninh – Cán bộ phụ trách xinh đẹp của bạn] Vậy em đi bệnh viện đi, gọi bạn học nào đi cùng với em.

[JK921] Em gọi Đoàn Phi Phàm rồi.

[Lữ Ninh – Cán bộ phụ trách xinh đẹp của bạn] Được, có chuyện gì thì gọi cho chị nha.

“Đi thôi,” Giang Khoát bỏ điện thoại xuống, “Xin phép chị Ninh cho  nghỉ rồi, đi lấy xe.”

“Qua bên kia đường đợi xe tôi gọi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu làm sao lái cái xe kia đi được?”

“Đường lớn vẫn đi được, tới nơi có thể bảo Đại Mao ra đón,” Giang Khoát nói, “Bọn họ có…”

“Sau đó thì để cái xe thể thao của cậu ở cổng làng, thêm một thứ có thể đập phá hả?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Vậy lái cái xe tải của chú cậu đi à?” Giang Khoát hỏi.

Một chiếc xe van dừng trước mặt hai người, tài xế từ trên xe nhảy xuống.  

Giang Khoát thấy người này hơi quen quen.

Cửa xe van mở ra, bốn người nữa lục tục kéo xuống.

Giang Khoát kinh ngạc phát hiện ra ghế ngồi trong xe đều đã bị tháo bỏ, thay vào đó là một đống ghế nhựa: “Cái này…”

“Bọn nó đi trước rồi, tới nơi sẽ đợi chúng ta,” Tài xế chỉ bốn người mới từ xe xuống, nói với Đoàn Phi Phàm và Giang Khoát, “Mấy anh em này đều gặp rồi phải không?”

“Gặp rồi gặp rồi!” Cả đám cùng gật đầu.

Lúc này Giang Khoát mới nhớ ra, đây chắc hẳn là nhóm người trong chợ mà lần trước Đoàn Phi Phàm đã gọi tới giúp Mã Tiếu.

“Đi,” Đoàn Phi Phàm hất đầu, “Cậu ngồi ghế phó.”

Tài xế cùng mấy người kia cùng lên xe ngồi đằng sau, Giang Khoát lên xe rồi quay đầu lại nhìn, mấy người kia đều đang ngồi chồm hỗm trên mấy cái ghế nhựa.

“Xe chở hàng, ghế sau phải tháo ra, giờ đang gấp quá nên cũng không kịp lắp ghế lại.” Tài xế nói.

“Qua đó phải mất hai tiếng đấy.” Giang Khoát nói.

“Hai tiếng là muỗi nhá.” Một người nói như đinh đóng cột.

Giang Khoát quay đầu lại, nhìn đằng trước.

Đoàn Phi Phàm đã cho xe rẽ ra tới đường lớn, chạy về hướng thị trấn.

“Ông chủ trẻ, đừng lo lắng,” Phía sau có người nói, “Mấy vụ này bọn tôi rành lắm, Ba Râu là người bên Thượng Gia, qua đó ít nhất cũng thả được bạn cậu ra.”

Giang Khoát quay lại nhìn, một người đàn ông vạm vỡ trông tựa như lúc nào cũng có thể rút dao ra chiến đấu đang gật đầu với cậu.

Râu đâu ra mà kêu Ba Râu, rõ ràng là đã cạo sạch rồi.

“Cảm ơn,” Giang Khoát nói, “Có điều… tốt nhất đừng ra tay, đánh nhau rồi việc này càng khó giải quyết hơn.”

“Sẽ không đánh nhau đâu,” Ba Râu bảo, “Yên tâm, đánh nhau là phạm pháp, bọn họ cũng sẽ không ra tay đâu.”

“Giam người cũng đã là phạm pháp rồi.” Giang Khoát nhắc người kia.

Ba Râu bật cười: “Bọn họ chắc chắn sẽ không thừa nhận là nhốt người đâu, cửa không khóa, có đồ ăn thức uống, không phải sao?”

Giang Khoát thở dài.

*

Tâm thái của mấy người trong chợ rất ổn, sau khi xe ra khỏi thành phố rồi, cả đám ngồi ở đằng sau vậy mà lại còn lấy bài ra đánh.

Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, đây có lẽ chính là vụ “đến lúc sẽ nói tiếp” của Đoàn Phi Phàm chăng, đúng là rất đậm phong cách dân chợ, mà cũng thật là nằm ngoài dự liệu.

“Rủ đi cho đẹp đội hình,” Đoàn Phi Phàm khẽ nói, “Còn có một xe chở người nữa, bên Đại Pháo không đủ người, muốn nói chuyện, ít nhất lực lượng phải tương đương, nếu không sẽ bị người ta áp đảo khí thế.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

Giang Khoát đi theo sếp Giang, không thể nói là cậu hoàn toàn chẳng hiểu gì về các vấn đề trong các dự án, nhưng xử lý những việc thế này, cậu không có kinh nghiệm. Sếp Giang cũng không giỏi nói cho cậu nghe mấy chi tiết kiểu này, mà có nói thì thực ra cậu cũng chẳng có hứng nghe.

Khi phải đối mặt với dân làng, ở phương diện nào đó, Đoàn Phi Phàm sẽ biết rõ phải làm gì hơn là cậu.

*

Nửa đường, bọn họ gặp một cái xe van khác, Đoàn Phi Phàm bấm còi xe, cái xe kia nhanh chóng đáp lại mấy tiếng.

Hai xe một trước một sau, do có người của Thượng Gia ở trên xe nên không cần định vị, rất nhanh đã tới nơi.

Nhưng vẫn chưa tới ngã tư dẫn vào thôn thì đã thấy Đại Mao.

Người tên là Đại Mao này, Giang Khoát không quen, chỉ biết trước đây đã làm khá nhiều dự án với bố của Đại Pháo.

“Sao người đó lại ở đây?” Đoàn Phi Phàm dừng xe.

“Nhất định phải có người canh ở ngã tư vào thôn,” Ba Râu rất có kinh nghiệm, “Bọn tôi trước đây đánh nhau với thôn bên cạnh, người báo tin nhất định phải ở ngay ngã tư, không thì đến lúc phát hiện cũng muộn rồi.”

Giang Khoát xuống xe, chào hỏi Đại Mao mấy câu.

Tin mà Đại Mao cung cấp quả nhiên là có người đã đến ngã tư rồi.

“Đừng về xe của cậu vội, cứ đậu xe ở đây, cậu lên xe tôi,” Ba Râu sắp xếp, “Tôi sẽ lái xe vào, ông chủ trẻ cũng không được ngồi ở ghế phó lái. Vừa nhìn đã biết là cậu không phải là người ở đây, nếu để bọn họ nhận ra, bọn tôi không vào được thôn đâu, mà vào được thì người của bọn họ cũng đã tới nơi rồi.”

“Được.” Giang Khoát gật đầu, ưu tiên số 1 là vào thôn gặp Đại Pháo đã.

Có điều cái xe này ngồi không được thoải mái lắm, đường thì đã là đường đất rồi, cả đám lại còn ngồi trên ghế nhựa, Giang Khoát phải nghiến răng tới mấy lần.

Sau khi rẽ vào ngã tư, quả nhiên nhìn thấy bên đường có một ông già chất phác đang cưỡi trên xe máy, trên xe vẫn còn một cái lồng dính đầy lông gà.

Ba Râu hạ cửa sổ xe, đưa mắt nhìn ông già, rồi cũng chẳng nói gì, tiếp tục cho xe chạy vào con đường mòn.

“Đây là mở cửa cho thoáng hả?” Giang Khoát thấy hơi hoài nghi.

“Chứ cậu tưởng gì?” Đoàn Phi Phàm cười.

Chỉ có một ông già đó, sau khi đi qua cửa ải ông già thì không gặp thêm ai nữa, hai cái xe cứ nối đuôi nhau chạy một mạch suôn sẻ tới cái nhà container lắp ghép, nơi ở của nhóm Đại Pháo bên hông làng.

Trên mặt đất còn rải rác gỗ vụn với sỏi đá, có thể thấy là trước đó, đã có người tiến hành mấy hoạt động mang tính đe dọa ở đây.  

“Vào thẳng thôn luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ.” Ba Râu gật đầu.

Cái nhà mà Đại Pháo bị giam nằm ngay cạnh thôn, cậu ta thuê nhà của một hộ dân ở đây.

Hai chiếc xe van dừng ở cổng, bên trong lập tức có người nghe thấy tiếng động rồi đi ra, vừa thấy người xuống xe, người kia vội cho tay vào túi tìm điện thoại.

Đoàn Phi Phàm mặc kệ người kia, xuống xe xong liền hét về phía cái sân nhỏ bên trong: “Đại Pháo!”

“Đây!” Đại Pháo rống lên đáp lại.

“Người đâu rồi?” Đoàn Phi Phàm lại hét.

“Tới đây!” Một cánh cửa phía trong bật mở, Đại Pháo chạy ra.

Quả nhiên là không khóa cửa, cho ăn cho uống đầy đủ.

Giang Khoát vừa xuống xe, Đại Pháo đã chạy tới trước mặt cậu, Giang Khoát đưa tay ôm lấy Đại Pháo, vỗ vỗ lưng cậu ta mấy cái.

“Tao đệt,” Đại Pháo nhìn mấy người từ trên xe xuống, “Mợ nó chứ mấy người này gọi ở đâu ra thế?”      

“Người bên chợ Đoàn Phi Phàm.” Giang Khoát nói.

“Đệt,” Đại Pháo đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Được đó, người anh em.”

Người canh giữ Đại Pháo hồi nãy lúc này đã im lặng lùi vào dưới bóng cây bên cạnh.

Khi Giang Khoát nhìn sang, người đó đang vừa nói chuyện điện thoại, vừa nhìn cậu.

[HẾT CHƯƠNG 84]

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc