TAM THÊ TỨ THIẾP

Biên giới phía nam Bạch Vân Thành, vào mùa hè nóng đến phiền lụy.

Đêm ngủ Ngụy Vô Song ôm Kỳ Nhi vào lòng, hắn nội lực thâm hậu nên không biết nóng lạnh, chỉ có Kỳ Nhi là phải chịu khổ. Mỗi khi nóng đến mức cả người ướt đẫm thì tỉnh giấc, muốn thoát khỏi hai bàn tay người kia lại bị ôm càng chặt. Ngụy Vô Song lúc ngủ có một thói quen, chỉ cần trong lòng có động tĩnh sẽ ôm chặt hai tay, như vậy Kỳ Nhi chỉ cần giãy giụa vài lần sẽ bị hắn bóp chết. Nhưng nếu cứ nằm yên thế này chắc chắn cũng sẽ bị nóng chết, để tự cứu mình, Kỳ Nhi vận khởi chân khí vào lòng bàn tay, tung ra một chưởng mạnh đánh vào cằm tên kia.

Ngụy Vô Song bị đau giật mình tỉnh giấc, xoa cái cằm lệch nghi hoặc nhìn Kỳ Nhi. Kỳ Nhi sau khi đã lấy lại tự do, ôm chăn nhảy xuống giường, cứ như vậy nằm trên mặt đất.

"Này... Kỳ Nhi?" Cằm bị lệch nên lưỡi cũng nói không rõ.

Kỳ Nhi xoay lưng về phía hắn mà ngủ.

"Làm sao vậy?" Xuống giường ôm lấy đứa bé đang giận dỗi, lúc này mới nhìn thấy làn da của Kỳ Nhi đã nổi đầy chấm đỏ, hiển nhiên là nóng đến chảy mồ hôi.

Từ đó về sau Ngụy Vô Song luyện một loại nội lực, cho dù cả lúc ngủ trong cơ thể cũng sẽ truyền ra một cỗ chân khí ổn định, hè thì mát mẻ đông thì ấm áp.

- ---------

Kỳ Nhi rất am hiểu về ngựa. Bạch Vân Thành có một bãi cỏ nuôi ngựa rộng lớn, Kỳ Nhi vô tình đi ngang qua, cảm thấy có hứng thú muốn đi chọn một con ngựa. Ngụy Vô Song còn đang lo lắng cho vết thương của Vân Phi, muốn nó chờ thêm một thời gian, nó dĩ nhiên không chịu nghe lời, kêu một người hạ nhân trong phủ dẫn nó ra bãi cỏ.

Hạ nhân ở chỗ nuôi ngựa nhìn thấy đứa bé đi cùng Ngụy thiếu gia liền cung kính nghe nó sai phái, nhưng đến lúc Kỳ Nhi chỉ vào một con ngựa cao to bảo muốn cưỡi thì tất cả đều cực lực ngăn cản. Một hài đồng mới mấy tuổi làm sao điều khiển được con vật mạnh mẽ đến vậy, cả bàn đạp cũng không leo lên nổi.

Kỳ Nhi cười giễu, dưới chân vận khởi nội lực dùng khinh công bay lên yên ngựa, phóng đi trong những tiếng kinh hô của mấy người hạ nhân.

Gió thổi mạnh vào mặt đến đau rát. Đã lâu rồi nó không được phóng ngựa chạy nhanh như vậy, nếu không phải bị người ta truy sát nó sẽ cưỡi ngựa mà đi. Nó từng có một con ngựa, là giống ngựa nổi tiếng của phương bắc, trông còn tuấn tráng cao to hơn con này... Lúc nãy nhìn thấy một con cũng rất tốt, cứ để dành cho Ngụy Vô Song đi.

- ---------

Sau lần kia Vân Phi vẫn hay cùng Kỳ Nhi giao chiến, một bên luôn muốn thắng người kia, một bên lại không dùng toàn lực. Ngụy Vô Song bề ngoài chơi đùa cả ngày, sau lưng lại cần mẫn tập thêm võ công, so với mấy tháng trước võ công đã tiến triển cực nhanh, cũng vì vậy mà lơ là hẳn chuyện đề phòng.

Những người muốn truy sát Kỳ Nhi không màng sống chết xông vào Bạch Vân Thành, bắt giữ Vân Phi cùng tỷ tỷ Bạch Khiết Ca.

"Chỉ cần bọn họ nằm trong tay của ta... Bất quá giữ lại cả hai muốn đi cũng khó, một người là đủ rồi. Nể mặt lão bằng hữu trả lại cho ngươi một người. Ngụy lão đệ ngươi nói đi, thả người nào?"

Ngụy Vô Song biết rõ tên điên kia có thể giết một trong hai người bất cứ lúc nào. Hắn cảm thấy trong lòng lạnh run, gần như lập tức thốt ra "thả nam hài". Cả hai đều là con của Bạch thế bá, nhưng lúc ấy hắn quả thật không lo lắng cho tính mệnh của Bạch Khiết Ca, ngay cả bản thân hắn cũng bị cái suy nghĩ ấy làm cho sợ hãi.

Vân Phi khẩn cầu nói, "Ngụy đại ca cầu ngươi cứu tỷ tỷ! Van cầu ngươi!"

Hắn không thể cự tuyệt Vân Phi, "Thả nam hài!" Tên điên kia muốn giữ lại người mà Ngụy Vô Song coi trọng, nếu nói như vậy hắn sẽ thả Bạch Khiết Ca.

"Vân Phi, ngươi là Thành chủ tương lai của Bạch Vân Thành, không thể để người khác vũ nhục như vậy!" Ngụy Vô Song giương cung nhắm vào ngực Vân Phi, "Ngụy đại ca sẽ trả thù cho ngươi..." Mũi tên gắn lông chim đâm xuyên vào ngực phải của Vân Phi, cũng lập tức cắm vào tim tên nam nhân phía sau. 

Hắn mười bốn tuổi đã có thể gọi là thiện xạ, hắn sẽ không làm Vân Phi bị thương ở chỗ chí mạng, nhưng tại sao hắn lại sợ đến hai tay run rẩy... Cả đời này e là sẽ không thể cầm lại cung tên, sẽ không bao giờ có thể bắn cung được nữa. 

Biết Vân Phi bị trọng thương, Kỳ Nhi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Ngụy Vô Song nói với nó phải rời khỏi Bạch Vân Thành.

Nó không dám nhìn vào mắt Ngụy Vô Song, nó sợ nhìn thấy sự oán hận trên mặt Ngụy Vô Song. Bạch Vân Phi suýt nữa vì nó mà chết, Bạch Vân Phi rất quan trọng với Ngụy Vô Song, Ngụy Vô Song có hận nó không?

"Đi Nam Lương được không?"

Đứa bé quât cường ngạo khí kia lần đầu tiên có vẻ mặt cầu xin như vậy... "Được, Kỳ Nhi muốn đi đến đâu thì sẽ đến đó!"

- ---------

Hắn từng muốn phái người đi Nam Lương thăm dò thân phận của Kỳ Nhi, nhưng cuối cùng từ bỏ ý định. Dựa vào những chuyện đã xảy ra, cũng nhìn thấy được nét phi phàm của Kỳ Nhi, những đứa trẻ phi phàm dĩ nhiên không thể sinh ra trong những gia đình tầm thường, nhưng Ngụy Vô Song vẫn tự dối mình rằng Kỳ Nhi chỉ là một đứa trẻ như những đứa trẻ khác. Hôm nay Kỳ Nhi muốn trở về Nam Lương, tức là muốn tuyên cáo thân phận của chính mình.

Đứng trước một tòa cung điện nguy nga, Ngụy Vô Song không khỏi cười khổ, quả thực là phi phàm a.

Một tên thủ vệ áo giáp đỏ cầm loan đao đi về phía cả hai, xốc lên áo choàng của đứa bé, nhìn thấy Kỳ Nhi hắn sửng sốt một chốc rồi quỳ phục xuống đất.

"Ta muốn gặp người kia!"

"Dạ!"

Khi còn bé hắn từng ở trong Hoàng cung Thiên Triều một thời gian, hôm nay nhìn thấy tòa cung điện này Ngụy Vô Song không khỏi cảm thấy thán phục, tuy không tinh mỹ tuyệt luân như Hoàng cung Thiên triều nhưng kiến trúc đồ sộ khí thế khiếp người, Hoàng cung Thiên triều khó có thể bì được.

Ở trong đại diện vắng vẻ đợi thật lâu, phía sau rèm truyền ra giọng nói của một nữ nhân, "Đã sống được thì đừng quay về tìm cái chết!" Giọng nói tuy trong trẻo nhưng khiến đại điện lạnh lẽo thêm vài phần.

Một nữ nhân cao gầy khoác trường bào đen từ sau rèm bước ra, vừa nhìn thấy khuôn mặt của nàng Ngụy Vô Song lập tức nhận ra nàng và Kỳ Nhi có quan hệ máu mủ. Mười năm sau Kỳ Nhi cũng sẽ như vậy, không âm nhu như nữ nhân, sẽ có thêm vài phần anh tuấn của nam nhân, nhưng cũng sẽ nghiêng nước nghiêng thành, cả nét ngạo mạn kia... ánh mắt khinh thường tất cả mọi thứ cũng giống như khuôn đúc. Nữ nhân bất quá tuổi tác chỉ xấp xỉ Ngụy Vô Song, nhưng cả người toát ra khí phách uy nghi của một thiên tử, cầu trời phù hộ sau này Kỳ Nhi cũng sẽ như vậy...

"Ngươi là Ngụy Vô Song?"

Nữ nhân ngồi trên cao nhìn xuống Ngụy Vô Song. Ngụy Vô Song vốn không sợ nàng, nhưng nhìn khuôn mặt nàng, hắn có cảm giác đang nhìn Kỳ Nhi, trong lòng sinh ra một chút e ngại.

"Chính là tại hạ!" Cho dù là lúc nghe sư phụ dạy dỗ hắn cũng không có vẻ cung kính như vậy. Cung kính trả lời xong Ngụy Vô Song ôn nhu hỏi, "Xin hỏi cô nương là?" Còn chuyện vì sao hắn ôn nhu, hắn cũng là vô ý mà thôi, bởi vì khuôn mặt của nàng rất giống Kỳ Nhi.

Vì vậy trong mắt Hải Phượng Hoàng, Ngụy Vô Song là một người cực kì lỗ mãng. Hắn muốn nhục nhã nàng!

"Ta là Hải Phượng Hoàng."

"Hải..." Hắn đã nghe cha nói qua ở Nam Lương chỉ có hoàng thất mới được dùng họ này, do bọn họ muốn giữ kín phân tộc thật của mình.

"Kỳ Nhi!" Từ lúc nữ nhân vừa xuất hiện Kỳ Nhi trở nên trầm mặc hẳn, Ngụy Vô Song nhẹ giọng gọi, nó ngẩng đầu nhìn, đôi mắt từ từ sáng lên, "Thì ra Kỳ Nhi có họ đấy, hơn nữa còn là một họ rất đặc biệt."

Hải Phượng Hoàng trầm mặt nhìn tên nam tử trẻ tuổi, nhãn thần của hắn thay đổi đến thâm trầm lãnh liệt. Tên nam tử này bình tĩnh thì cười nói vô hại, chọc giận hắn thì như hổ báo sài lang, là một người rất nguy hiểm.

Đệ Ngũ Vũ từng nói Ngụy Vô Song từ hoàng kim lẫn cẩu thỉ tạo thành, trời sinh kì tài nhưng lại trì độn bất kham. Lúc Đệ Ngũ Vũ nhìn thấy Ngụy Vô Song vứt kiếm đi chơi chim thì không khỏi lắc đầu thở dài, tiếc rẻ gỗ mục không thể tạc ra tượng. Nếu biết Hải Phượng Hoàng để mắt đến hắn như vậy, Đệ Ngũ Vũ chắc chắn sẽ cười đến lệch cả hàm.

"Ân, hắn là Hải Kỳ Nhi."

"Ta không phải họ Hải." Kỳ Nhi nhìn thẳng lên người nữ nhân đang ngồi trên cao. 

Hải Phượng Hoàng lần thứ hai trầm mặt, "Lâu rồi mới nghe thấy ngươi mở miệng nói... Ngụy Vô Song ngươi không hiếu kì thân phận của hắn vì sao lại rơi vào tình cảnh thế này à?"

"Ta đang muốn nghe."

"Từ lúc mẫu thân mang thai đã chắc chắn hắn là nam tự, nhưng cũng là yêu nghiệt sẽ mang đến tai họa cho bá tánh sinh linh. Quả đúng không sai, mấy tháng sau hắn ra đời, ngày hôm ấy biên giới Nam Lương bốn phía đều bị quân địch công hãm, sau đó không lâu vùng đất phía nam vốn có thời tiết ôn hòa lại bất ngờ gặp đại hạn, bênh dịch tàn phá khắp nơi. Hắn lúc ấy là trưởng nam của dòng họ nên được giữ lại, cứ mỗi lần đến ngày sinh thần của hắn đều có thiên tai ập xuống, ba năm trước chúng ta đã có thêm một người nam tự, không cần giữ lại hắn nữa..."

"Hoang đường! Tất cả đều là trùng hợp!" Ngụy Vô Song gầm lên. Chỉ cần vài câu ngắn gọn hắn đã có thể tưởng được Kỳ Nhi trước đây đã phải sống thế nào.

"Trùng hợp thì làm sao? Chỉ cần mọi người nghĩ hắn là yêu nghiệt thì hắn là một yêu nghiệt!"

"Ngươi câm miệng! Kỳ Nhi..."

Kỳ Nhi an tĩnh ngồi nghe, dường như những điều vừa nói đều không có liên quan đến nó, những thứ này nó đã nghe rất quen rồi.

"Ngươi là thân nhân của hắn lẽ nào ngồi yên không quan tâm?"

"Buồn cười! Ta nói cho ngươi, những người muốn giết hắn đều là thân nhân của hắn đấy." Nếu không phải lúc mẫu thân lâm chung đã cầu xin, nàng sẽ không bởi vì che chở cho Kỳ Nhi mà kết nhiều thù địch như vậy, lực lượng của nàng cũng tổn hại không ít. "Hắn mang ngươi đến gặp ta mục đích là cho ngươi biết thân phận của hắn, hiện tại ngươi có thể đi."

"Kỳ Nhi thì sao?"

"Không cần ngươi lo, ta sẽ bảo toàn tính mạng của hắn."

"Bảo toàn thế nào? Cả đời nhốt hắn trong cung không cho hắn nhìn thấy mặt trời à? Mơ tưởng! Ta muốn mang hắn đi."

Nghe vậy, Hải Phượng Hoàng mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp làm sáng bừng cả đại điện. Nàng đứng dậy đi ra sau bức rèm, quay đầu nói với Ngụy Vô Song, "Lúc nào không muốn hắn nữa thì cứ giết hắn đi! Đừng để hắn rơi vào tay bọn họ!" 

Ngụy Vô Song nghĩ về lời nói của Hải Phượng Hoàng rất nhiều, nhưng hắn không phải người Nam Lương, rốt cuộc cũng không rõ ý nghĩa trong câu nói của Hải Phượng Hoàng.

Bình luận

Truyện đang đọc