TÂM TIÊM Ý

“Thanh âm tựa lưỡi đao rạch ngang màn đêm buốt giá.”

***

Vào đêm, thành Lương Châu khoác lên mình một vẻ tĩnh mịch, phố phường thiếu đi những ánh đèn búp lửa, tối tăm đặc quánh tựa hũ tương.

Vù vù gió thổi rét căm căm, tiếng vó ngựa bọc vải dày trầm thấp mà đều răm rắp theo gió đưa tới chọc thủng màn đêm đặc quệt hôm nay – là đại đội binh mã còn tối hơn bóng đêm, hướng thẳng về phía bắc thành.

Đến gần bắc thành, người cưỡi ngựa dẫn đầu vung tay phải lên chỉ về phía cổng bắc rồi lại vung tay chỉ ra sau, cử động ấy khiến bộ giáp đen trên mình cọ sát phát ra hai tiếng vang nhẹ.

Hai phó tướng bên cạnh thấy rõ, lập tức ôm quyền lĩnh mệnh, một người dẫn một đội quân đến cửa bắc, có lẽ là phòng thủ sẵn; người còn lại dẫn một đội khác lùi về sau phòng ngự.

Người cưỡi ngựa lại giơ tay chỉ về hướng phủ đệ phía bắc rộng lớn tựa cung uyển. Trương Quân Phụng bước ra khỏi hàng chắp tay, dẫn theo một toán quân đến gần khu vực cổng chính phủ Tổng quản.

Nhân lực còn lại theo bóng người dẫn đầu tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi tiến vào núi rừng ở phía bắc, bọn họ chậm rãi băng qua cánh rừng, ánh lửa ngọn đuốc xuất hiện từ xa, phủ Tổng quản khang trang to tướng nửa ẩn nửa hiện lọt vào tầm mắt.

Mọi người dừng lại xuống ngựa, kéo ngựa hạ vó trước xuống và bản thân cũng ngồi xổm ẩn náu.

Vẫn còn cách cửa hậu phía bắc của phủ Tổng quản một dặm nữa.

Có một người từ xa chạy đến, ấy là trinh sát được cử đi khi xuất phát, lúc này hắn ta đã kịp thời chạy về báo cáo: “Bẩm Quân tư, quả nhiên ở cửa bắc có thay đổi, có thêm hai đài cao, ban ngày dùng cành cây che giấu, đến tối mới có lính gác lên đài quan sát.”

Mục Trường Châu cầm cung ngồi xổm bên ngựa, trầm giọng nói: “Chính xác như ta đoán.”

Hồ Bột nhi ngồi ở phía bên trái đằng sau chàng, miệng phát ra một tiếng “ồ” khó tin: “Phu nhân nói đúng rồi.”

Nhớ đến Thuấn Âm khiến lòng chàng trập trùng sóng vỗ, nhưng cuối cùng vẫn dằn nó lại. Chàng giơ tay cảm nhận hướng gió, chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Binh mã trực thuộc Phủ Tổng quản đã được điều động ra ngoài cổng bắc thành, thỉnh thoảng có những chuyển động nhỏ theo gió đưa tới, lại tiện giúp họ ẩn náu ở nơi này.

Địa hình phía bắc cao, cũng càng có lợi cho việc tấn công cửa phủ. Nhưng trước lúc ấy, đội quân do Trương Quân Phụng chỉ huy cần phải tấn công vào cổng chính ở phía nam.

Chàng rút mũi tên từ túi tên đeo bên hông, hạ giọng ra lệnh: “Gió đã lặng, ngay khi có tin hãy lập tức tấn công.”

Hồ Bột nhi ở phía sau khua mạnh tay hai lần ra lệnh, tất cả cúi rạp người yên lặng chờ đợi.

Gió lại lùa qua, quả nhiên đã nhẹ hơn nhiều, có vẻ thế gió đã lặng, mà bóng dáng của các tinh binh canh giữ cửa bắc vẫn lớp lớp đông đúc. Ngoài ra còn có một tiểu đội đang tuần tra cách cửa bắc một đoạn.

Cho đến khi đèn trong phủ đột ngột sáng lên, tựa như có vô số ngọn đèn được thêm vào, hai trinh sát một trái một phải lần lượt chạy tới.

Người bên trái báo: “Bẩm Quân tư, Lưu Kiền Thái đã vào phủ qua cửa nách từ một khắc trước!”

Người bên phải báo: “Đội ngũ tuần phủ vừa đi ngang cửa bắc, chuẩn bị tuần tra xa hơn!”

Gần như cùng lúc đó, lại có một trinh sát chạy đến cấp báo: “Trương tá sử đã tấn công cổng chính rồi!”

Mục Trường Châu cầm cung bật dậy, nhảy lên ngựa. Những bóng người phía sau liên tiếp nhổm dậy, ngậm đồ trong miệng* im lặng đi theo.

(*Thời xưa khi hành quân bí mật, binh sĩ phải ngậm trong miệng (có khi là đoản đao, chiếc đũa) để ngừa phát ra âm thanh.)

Đi được nửa dặm đã có thể nhìn thấy hình dáng của cửa phủ, một khi tiến vào tầm nhắm thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phát hiện.

Ở cửa bắc có hai đài cao dựng bằng gỗ đơn giản, mỗi bên có một binh sĩ cầm đuốc trong tay, quay đầu nhìn chung quanh, sắp sửa quét về phía nơi này.

Mục Trường Châu đột ngột ghìm cương, trầm giọng hạ lệnh: “Xông vào!”

Còn chưa dứt lời, chàng đã giương cung kéo căng rồi lập tức buông ra. Một mũi tên xé gió lao đi, tên lính canh trên đài ở bên trái bất ngờ gục xuống. Kẻ gác trên đài bên phải toan mở miệng thì một mũi tên khác đã bay về phía hắn khiến hắn ngã xuống theo, ngọn đuốc rơi xuống b ắn ra những tia lửa.

Toán tinh binh ở cửa đã chú ý tới động tĩnh, toan cảnh giác thì nhác thấy vó ngựa chồm đến, tầng tầng binh mã từ trên cao phía bắc nhảy xuống, lặng lẽ lao về phía chúng.

Đội ngũ tinh binh đang tuần tra ở gần đó lập tức quay người chạy tới, vừa hô hoán truyền tin vừa rút kiếm ra, một nhóm binh mã khác từ trong bóng tối xông về phía cửa.

​Mục Trường Châu hạ cung xuống, lạnh lùng nói: “Nhân lúc đội tuần tra của chúng chưa đến, lập tức xông vào!”

Tất cả diễn ra chỉ trong thời gian uống một chung trà.

Hồ Bột nhi cầm đầu dẫn đội xông thẳng vào cổng phủ.

Nhóm tinh binh canh gác ở cửa hậu phía bắc đã được đội tuần tra la hét báo động, phát hiện có kẻ đang tấn công cổng chính phía nam thì lập tức phái quân đến phòng vệ.

Ngay khi bọn chúng vừa rời đi, nhân mã ngoài cửa hậu phía bắc đã bị tiêu diệt. Kỵ binh cầm mã giáo thọc vào khe cửa, cuối cùng cánh cửa cũng bị húc mở.

Mục Trường Châu cưỡi ngựa lao vào, một mũi tên bắn chết tên lính, hạ cung ra lệnh: “Xông vào hậu viện ngay lập tức, bằng mọi giá phải khống chế Tổng quản trước!”

Hồ Bột nhi đáp rõ, trước đó theo lệnh của Quân tư, gã đã xem xét bản đồ phủ Tổng quản hàng chục lần, giờ đây có thể nhanh chóng dẫn đội ngũ đến vị trí mục tiêu.

Chỉ chốc lát, trong phủ Tổng quản vang lên tiếng kêu la thảm thiết, đèn đổ rơi xuống đất kèm với đó là tiếng bước chân dồn dập.

Hậu viện phủ Tổng quản chong đèn sáng trưng, đêm nay là thời điểm đặc biệt bận rộn.

Trước đó Lưu Kiền Thái đã được một đám người tiếp đón dẫn đến chỗ của Tổng quản, hắn cởi áo choàng che người để lộ bộ nhuyễn giáp bên trong, vừa bước qua cửa đã gọi: “Cô.”

Lưu thị sốt ruột ngồi bên mép giường chờ đợi đã lâu, thấy hắn đến nhưng sắc mặt vẫn chẳng hề khá khẩm, chỉ liếc nhìn hắn mà không buồn phản ứng, trong tay cầm một quyển sổ, vén rèm lên.

Tổng quản ngồi tựa vào gối th ở dốc, trước mặt đặt một chiếc bàn vuông được bày sẵn bút mực.

Lưu thị đặt quyển sổ lên bàn, dúi ngòi bút vào tay ông: “Ta đã viết văn thư xong xuôi, cũng đã đóng dấu nốt, ông chỉ cần đề tên cáo ốm để nó tạm làm quyền Tổng quản, khi đó chỉ cần đưa đến Trường An cho thằng oắt kia xem là được, hắn sẽ chính thức bổ nhiệm nó làm tân Tổng quản, như vậy là ổn rồi.”

Trên gương mặt mắt híp mày nhỏ của Lưu Kiền Thái toát lên sự hớn hở, song hắn đã kịp thời khống chế không biểu hiện, chỉ buông thõng hai tay đứng một bên.

Tổng quản thở hổn hển trong họng như buông tiếng thở dài bất lực, ông ta đưa tay cầm lấy cán bút.

Lưu thị nôn nóng, quay đầu gọi: “Còn không mau dìu ông ấy dậy!”

Lưu Kiền Thái vội đi tới đỡ Tổng quản ngồi dậy, nói: “Bây giờ Tổng quản đã yếu lắm rồi, hay cô đề tên mình luôn đi.”

“Cháu thì biết cái gì?” Lưu thị phẫn nộ, “Chính tay ông ấy đã viết sớ gửi đi Trường An, nét bút còn đó, nay đột ngột đòi đổi Tổng quản, lẽ nào hoàng đế Trung Nguyên không biết đối chiếu? Tổng quản càng viết nguệch ngoạc mới càng chứng minh thật sự bị bệnh nặng, sao dốt nát thế hả!”

Lưu Kiền Thái không còn dám ý kiến.

Nhưng dốt cũng có cái hay của dốt, chí ít còn có quan hệ huyết thống nên càng dễ khống chế, từ đây trở đi quyền hành của phủ Tổng quản vẫn nằm trong tay bà. Lưu thị cau mày nhìn bàn tay sắp hạ bút của trượng phu, miệng hỏi: “Lúc cháu tới có gặp trở ngại gì không?”

Lưu Kiền Thái cười đáp: “Cô yên tâm, cháu biết họ Mục sẽ không chịu mở cổng, tất sẽ tra xét nghiêm ngặt nên đã cải trang vào thành, rất thuận lợi.”

Lưu thị biến sắc: “Không thể nào, đã đến mức trở mặt trực diện mà chỉ cần cải trang là được ư? Những kẻ ta cử đi đón cháu đâu? Sao không dùng” Nói tới đây, tựa hồ bà ta đã phát giác điều không đúng, vội đứng bật dậy, “Nguy rồi, có khi nào là hắn cố ý?!”

Cuối cùng Tổng quản cũng hạ bút, vết mực vừa thấm lên giấy thì bên ngoài bỗng nổ ra hỗn loạn.

“Chủ mẫu!” Có tên hầu tái mặt gọi to.

Lưu thị hoảng hốt chạy ào ra ngoài, đột nhiên có một ánh lửa bùng lên ở cổng chính hướng nam – có kẻ dám ngang nhiên xông thẳng vào phủ Tổng quản của bà ta!

Mặc kệ Tổng quản, Lưu Kiền Thái cũng chạy vội ra, đồng thời biến sắc.

Một tinh binh chạy nhanh đến báo: “Báo Tổng quản, tá sử Trương Quân Phụng dẫn người tấn công phủ!”

“Tá sử?” Lưu thị đay nghiến nói, “Tá sử cái gì, rõ ràng là Mục Trường Châu! Mau ngăn lại!” Ra lệnh xong, bà ta quay trở vào nhà, đi tới cạnh giường chụp lấy quyển sổ mà Tổng quản vẫn chưa đề tên xong, lại tự ý mò lấy ngư phù trong vạt áo Tổng quản rồi dúi cả vào tay Lưu Kiền Thái, “Nhanh cầm thứ này đi điều binh! Để toàn quân thừa nhận cháu là tân Tổng quản!”

Lưu Kiền Thái ôm lấy bằng hai tay, hắn nào dám chậm trễ, tức tốc bước ra ngoài.

Lưu thị quay đầu lấy con dấu của Tổng quản nhét vào trong áo, chẳng buồn nhìn lên giường lấy một lần mà đi thẳng ra cửa, lập tức có tinh binh trong phủ nối gót nhau chạy tới bảo vệ, xếp khoảng bảy tám hàng không ngừng bôn tẩu.

Bà ta hạ lệnh cho một đội tinh binh vào viện đóng chặt cửa, sau đó lại chỉ huy Lưu Kiền Thái: “Còn không nhanh lên!”

Lưu Kiền Thái cuống cuồng chạy đến cửa hậu ở phía bắc, nhưng vừa tới sân sau lại không ngờ có một toán ngựa xông vào, tinh binh hộ tống hắn tức khắc rã loạn.

Binh qua giao kích, Hồ Bột nhi dẫn người xông lên đánh tan bọn chúng.

Ở phía bắc vang lên tiếng gào thét kêu la, người người hoảng loạn bỏ trốn. Lưu thị bị va phải suýt ngã, nghe thấy tinh binh ở đằng xa hét lớn: “Cửa bắc bị phá rồi!”

Mặt bà ta thoắt trở nên trắng bệch, được các tinh binh bảo vệ lùi về sau cột trụ hành lang, nghiến răng nghiến lợi quát: “Mục Trường Châu! Ngươi dám cả gan phạm thượng!”

Giọng của Mục Trường Châu đưa tới từ hướng bắc, đều đều lạnh lùng: “Phủ Tổng quản cấu kết với ngoại địch, bây giờ Tổng quản phu nhân lại cùng Đô đốc Túc Châu âm mưu hãm hại Tổng quản, ta dẫn binh đến có gì sai?”

Lưu thị giận run người: “Ngươi còn dám vu oan giá họa!”

Mục Trường Châu cười khẩy: “Nói về vu oan giá họa thì còn thua xa Tổng quản phu nhân.”

*Rầm* một tiếng động lớn, cửa viện bị phá mở, Hồ Bột nhi hò hét dẫn người xông vào.

Lưu thị sầm mặt, bấy giờ bà ta đã biết đối phương chỉ đang nói chuyện hòng trì hoãn cuộc tấn công của tinh binh phía bắc, để Hồ Bột nhi nhân cơ hội tiến vào hậu viện khống chế Tổng quản.

Bà liếc nhìn hậu viện nơi ánh lửa dao động bập bùng, thị nữ tùy tùng la hét chói tai, chúng đã tới gần lắm rồi, bà ta cay đắng chửi rủa, đoạn xoay người rút về phía cửa nách.

Toàn bộ tinh binh trong phủ đều đã được điều động ngăn cản ở hai cửa nam bắc, chỉ mới chớp mắt đó thôi mà phủ Tổng quản như biến thành chiến trường.

Mục Trường Châu xông qua khoảng sân phía bắc, chạy đuổi theo Lưu thị đồng thời nhìn quanh hai bên.

Hồ Bột nhi cưỡi ngựa phi từ hậu viện đến, th ở dốc báo: “Bẩm Quân tư, đã khống chế được Tổng quản! Tên Lưu cẩu tặc bất tài đã tháo chạy, thuộc hạ thấy hắn cầm ngư phù hô hoán binh mã đuổi theo, ắt hẳn vẫn chưa ra khỏi phủ! Hừ, chỉ hời cho con mụ kia! Bà ta lắm người, khéo muốn dùng thằng cháu làm đệm lưng để chạy trốn!”

Bất thình lình có tiếng còi bén nhọn vang lên trong gió, đến từ hướng bắc xa xôi. Mục Trường Châu tức khắc ngoái đầu nhìn, là hướng ở cổng bắc thành, đôi mắt tối sầm lại.

Có kỵ binh phi ngựa tới báo: “Bẩm Quân tư! Binh mã trực thuộc phủ Tổng quản đã chọc thủng đội hình phòng ngự cổng bắc thành của chúng ta, hiện đang kéo vào thành!”

Hồ Bột nhi *hừ* một tiếng: “Chắc chắn bọn chúng đã sớm đề phòng!”

Mục Trường Châu cầm cung trong tay không nói một lời, đề phòng sớm không khó, chỉ cần hứa hẹn địa vị cao cùng lợi ích to lớn, bảo bọn họ một khi thấy phủ Tổng quản có động tĩnh thì lập tức chạy đến ngay, vậy là xong. Nhưng chắc chắn Lưu thị đã lấy đi ấn tín của Tổng quản, bằng không dù binh mã trực thuộc có thể đến theo giao kèo thì cũng chỉ nghe lệnh một mình Tổng quản.

Trương Quân Phụng vội vã cưỡi ngựa xông vào từ cổng chính phía nam, toàn thân hắn lấm lem máu bẩn, cầm chặt thanh đao trong tay: “Bẩm Quân tư! Lưu thị chạy trốn một mình!”

“Quả nhiên là chạy trốn!” Hồ Bột nhi hét to, “Mau chặn lại, chắc chắn con mụ đó muốn tập hợp với toán binh mã kia để phản công!”

Lại có khoái mã phi đến, song lại là trinh sát, hắn th ở dốc báo: “Bẩm Quân tư, đội quân trực thuộc phủ Tổng quản tấn công quân phòng ngự phe ta chỉ có một nửa, đã vậy còn theo Tổng quản phu nhân tới phủ Quân tư!”

Hồ Bột nhi trợn trừng: “Cái gì?”

Trương Quân Phụng cũng bất ngờ: “Chẳng lẽ muốn triệt đường lui của Quân tư?”

Mục Trường Châu đanh mặt nói: “Vẫn chưa chịu từ bỏ, muốn ‘vây Ngụy cứu Triệu’* cơ đấy. Nếu bà ta đã điều động binh mã thì ắt còn có lực lượng khác ở bên ngoài.” Chàng kéo dây cương, lạnh lùng ra lệnh, “Triệu trọng binh từ phía sau đến bao vây, tốc chiến tốc thắng, giải quyết nhanh rồi quay về!”

(*Vây Ngy cu Triu có nghĩa là đánh vào chỗ hiểm yếu nhất của đi phương buc đi phương phải rút lui.)

Ngựa bật vó lao đi, chàng siết chặt trường cung trong tay, chỉ mong Thuấn Âm chịu nghe lời chàng, lúc cần rút lui thì hãy rút lui…

***

Láng máng vang lên âm thanh nghe như tiếng hò hét bỏ chạy, nhưng bởi vì quá xa mà trở nên không chân thật.

Thuấn Âm đứng trong tiền viện phủ Quân tư, đeo đoản kiếm bên hông, tay cầm thanh đao mà Mục Trường Châu đã trao cho nàng.

Một trinh sát mặc đồ đen chạy tới báo: “Bẩm phu nhân, phủ Tổng quản vẫn đang giao chiến!”

Thuấn Âm gật đầu: “Tiếp tục cảnh giác.”

Những bóng dáng trước mắt lập tức di chuyển, cung thủ cầm cung, binh sĩ được điều thêm cầm giáo ẩn nấp trong các góc tường và cửa ra vào xung quanh phủ. Xương Phong dẫn đội ngũ tùy tùng xếp dài trên trường lang, lăm lăm đao trong tay. Các thị nữ đứng sau Thắng Vũ, cầm kiếm dàn trải hai bên sảnh, sẵn sàng đi theo Thuấn Âm bất cứ lúc nào.

Xung quanh chỉ có vài ngọn đèn le lói, toàn phủ đệ chìm trong im lặng tựa như bị đóng băng. Không ai hay đã bao lâu trôi qua, đột nhiên có tiếng còi chói tai rạch ngang tinh không truyền đến từ đằng xa.

Thuấn Âm bịt tai trái rồi nhanh chóng buông ra, bởi vì khoảng cách xa nên không khiến nàng đau đớn như mọi lần, nàng nghiêng đầu nhìn, nhỏ giọng hỏi: “Từ hướng nào?”

“Thưa phu nhân, là hướng bắc ạ.” Thắng Vũ đáp.

Nàng ấy vừa dứt lời thì có âm thanh rung chuyển rất nhỏ truyền tới.

Một binh sĩ trong góc nằm rạp xuống đất áp tai lắng nghe, đoạn đứng dậy nói: “Rất có thể là đại đội binh mã!”

Lòng Thuấn Âm rét buốt, song nàng nhanh chóng giữ bình tĩnh: “Trinh sát hãy đi do thám, tăng cường phòng thủ theo kế hoạch, chặn kín các nẻo!”

Tiền viện vốn án binh bất động lập tức di chuyển, các cung thủ leo lên thang, mai phục trên các điểm cao của mái nhà, giương cung phòng thủ, còn các binh sĩ canh giữ cổng chính và chặn các cửa ra vào. Tất cả thị nữ trong phủ quây trước người nàng, sẵn sàng nhận lệnh.

Thuấn Âm nhìn quanh, quả không hổ binh mã của Mục Trường Châu được rèn luyện kỷ luật nghiêm minh, nàng chỉ lập ra vài kế hoạch sơ bộ mà bọn họ vẫn có thể tuân theo.

Âm thanh rung chuyển ngày một rõ ràng, trinh sát khẩn cấp chạy về báo: “Bẩm phu nhân, quả nhiên có đại quân đang kéo tới!”

Thuấn Âm vội hỏi: “Có để ý là bao nhiêu người không? Do ai dẫn đầu?”

“Chí ít cũng hơn hai nghìn, do Tổng quản phu nhân chỉ huy!”

Lòng Thuấn Âm rét căm, làm sao Lưu thị lại kéo quân tới được? Chẳng lẽ chàng…

Nhưng thâm tâm nàng đã phủ định suy nghĩ ấy ngay, không thể nào, phủ Tổng quản vẫn đang giao chiến, chắc chắn chàng vẫn ở tuyến đầu, quân đội trực thuộc phủ Tổng quản cũng tuyệt đối không chỉ có hơn hai nghìn, có thể đây chỉ là một phần nhỏ trong đó. Chắc chắn bọn chúng đã bị ngăn cản và chỉ có đội quân này trót lọt vào thành, nhưng kiểu gì trong thành cũng có quân phòng ngự – do đó bà ta mới chỉ có được chừng ấy nhân lực, tuy không thấm vào đâu so với trọng binh ngút ngàn của Mục Trường Châu song vẫn dư sức để bao vây phủ Quân tư.

Mục tiêu của Lưu thị rất rõ, bà ta chạy tới đây hòng dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, ép Mục Trường Châu dừng tấn công phủ Tổng quản mà trở về.

Thuấn Âm đã có quyết định, nhìn chằm chằm cổng phủ: “Tất cả đội ngũ thăm dò bên ngoài hãy lập tức rút về, cố thủ trong phủ.”

Tất cả mọi người nâng cao cảnh giác, tiếng đao kiếm va chạm vang rổn rảng.

Bất thình lình bên ngoài chợt sáng lên, tiếng vó ngựa rầm rập đã đến gần, ngọn đuốc cháy rực xếp ​​thành vòng tròn, thắp sáng nửa bầu trời.

“Tất cả người ở phủ Quân tư hãy nghe đây!” Lưu thị cao giọng quát, “Mục Trường Châu phạm thượng làm phản, đã bị phủ Tổng quản trấn áp, kẻ nào đầu hàng sẽ được tha tội chết!”

Trong phủ im lìm đến đáng sợ, không một người cất tiếng đáp lại.

Con đường đá xanh rộng rãi trước phủ đã chật kín binh mã, đội quân được hai vị tướng cầm đầu dàn trải trên đường, vòng một vòng bao vây tới cửa sau ở phủ Quân tư.

Lưu thị cưỡi ngựa đứng trước, một tay ôm cánh tay, sắc mặt xanh xao vô cùng khó coi.

Lúc bà ta trốn thoát từ cửa nách, tinh binh hộ tống xung quanh dần gục xuống, bản thân bà cũng bị thương ở cánh tay, nếu không được cứu viện kịp thời thì có lẽ bà đã bị Mục Trường Châu bắt sống, bây giờ khi đến đây, bà ta bừng bừng phẫn nộ.

“Còn không chịu ra?” Bà ta tức tối, “Vậy chớ có trách ta thiêu đốt phủ Quân tư!”

Bất chợt trong phủ truyền ra giọng nữ lạnh lùng: “Nếu Tổng quản phu nhân thật sự thiêu đốt phủ Quân tư thì chẳng phải đã uổng công bao vây sao.”

Lưu thị quắc mắt nhìn cổng phủ: “Ta biết ngay ngươi đang ở bên trong! Dù hành quân tác chiến Mục Trường Châu vẫn đưa ngươi kè kè theo, chẳng phải để đề phòng phủ Tổng quản hại ngươi sao! Hôm nay hắn ta tấn công vào phủ Tổng quản, tất sẽ giấu ngươi ở hậu phương!” Bà ta cười gằn, “Hai người các ngươi đúng là giỏi diễn kịch!”

Thuấn Âm đi tới cổng phủ, xoay người về bên phải, cố ý lên tiếng để bà ta nghe thấy, như vậy mới có thể cầm chân.

Phe bà ta đông hơn nhưng lại không tấn công, xem chừng muốn dụ đầu hàng.

Thuấn Âm cảm thấy không ổn, nếu lực lượng chênh lệch quá lớn thì phải chạy trốn càng sớm càng tốt chứ, sao lại đến đây bao vây nơi này, lẽ nào bà ta còn có mưu kế khác?

Ở bên ngoài, đột nhiên Lưu thị cười nham hiểm, lớn tiếng nói: “Ngươi tưởng Mục Trường Châu sẽ về cứu ngươi sao? Hắn ta tuyệt đối không phải dạng trọng tình trọng nghĩa, ngày trước khi Lương Châu xảy ra binh biến, chính tay hắn đã giết một nhà cha nuôi xin hàng để sống sót!”

Thuấn Âm giật mình nhìn chằm chằm cánh cổng, xuyên qua khe cửa mong manh tựa như thấy được gương mặt âm hiểm của bà ta trong ánh lửa.

Lưu thị cười mỉa: “Hắn là tội đồ giết cha giết mẹ, nếu không có ta và Tổng quản nhân từ thì hắn có được ngày hôm nay ư? Giờ đây hắn ta lấy oán trả ơn, y hệt như đã làm với phủ Quận công năm xưa, rồi sớm muộn gì cũng sẽ làm vậy với ngươi!”

Bốn phía im lìm không một âm thanh tiếng động, tựa hồ bị những lời ấy kéo vào cõi lặng thinh.

Thuấn Âm gõ nhẹ mũi đao xuống đất, mặt đối diện với cánh cổng, lạnh lùng nói: “Lúc trước phủ Tổng quản chưa bao giờ nhắc tới phủ Quận công dù chỉ một chữ, xem như bọn họ chưa từng tồn tại, thế nhưng hôm nay lại đứng đây bịa đặt vô căn cứ, chứng tỏ các ngươi đã cố tình che đậy quá khứ, lẽ nào phủ Tổng quản biết được nội tình, thậm chí còn có liên đới?”

Lưu thị nổi đóa: “Thì ra bấy lâu nay ngươi chỉ giả vờ ngoan ngoãn, không ngờ còn biết ngậm máu phun người!”

Giọng Thuấn Âm càng đanh sắt hơn: “Ta không biết chuyện quá khứ thế nào, ta chỉ biết phủ Tổng quản đã cấu kết với giặc ngoại thúc đẩy văn hóa Hồ tộc, diệt tuyệt Hán tích, ngăn cách Trung Nguyên, mưu đồ tự trị!”

Từng câu từng chữ vang rõ mồn một, trong chốc lát đã đảo ngược tình hình, bên ngoài lặng như tờ, chỉ có tiếng ngựa hí đầy bất an.

Xem ra Lưu thị vô cùng tức giận, gần như có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của bà, sau mấy lần, bà ta đột nhiên gầm lên: “Phá hủy phủ Quân tư cho ta!”

Binh mã lập tức di chuyển, ngoài cổng vang lên âm thanh nghèn nghẹt, là tiếng mũi tên b ắn ra.

Bên trong phủ, mọi người vội vã vây xung quanh nàng. Tất cả các thị nữ ùa lên bảo vệ Thuận Âm lùi về sau, vào tới nội viện.

Thắng Vũ đứng bên phải nhanh chóng nói: “Phu nhân, Quân tư yêu cầu chúng tôi phải luôn nhắc nhở phu nhân, xin hãy rút lui ngay khi gặp nguy hiểm!”

Xương Phong cũng nhắc nhở: “Xin phu nhân lập tức rút lui!”

Thuấn Âm lại bất động: “Các ngươi có nghe thấy những gì vừa nói không?”

Mọi người im lặng. Bọn họ nghe rõ những lời nói về Quân tư, cũng nghe không sót những lời nàng nói phủ Tổng quản.

Thuấn Âm bảo: “Mọi người đã theo Quân tư nhiều năm, ắt hẳn cũng biết đôi điều về chàng, cũng nên biết được sự tình của phủ Tổng quản, nhưng đây là vấn đề sinh tử, nếu ai có ý định rút lui cứ việc rút lui.”

Bọn họ im lặng nhìn nhau.

Thắng Vũ đáp: “Việc cấp bách bây giờ là phu nhân phải rút lui càng sớm càng tốt.”

Xương Phong cũng nói: “Chính vì đã đi theo Quân tư nhiều năm nên chúng tôi tuyệt đối sẽ không rút, tôi cũng chưa từng thấy Quân tư bỏ rơi người mình bao giờ.”

Bên ngoài thoáng dừng một lúc, xem ra Lưu thị đã tỉnh táo hơn, bà ta kìm nén lửa giận hét lớn: “Ta cho các ngươi thêm một khắc cuối cùng, nếu không đầu hàng, bọn ta sẽ tấn công!”

Tiếng gươm đao tuốt vỏ lần lượt vang lên, binh mã bên ngoài đã sẵn sàng tấn công.

Thắng Vũ nói: “Mời phu nhân đi nhanh, chúng tôi thề bảo vệ phu nhân xông phá vòng vây.”

Tả hữu hai bên cúi đầu đợi lệnh, đây là cơ hội cuối cùng.

Nhưng Thuấn Âm chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao. Nếu cha và đại ca ở trên trời linh thiêng, ắt hẳn sẽ chứng kiến chuyện tối hôm nay.

Nàng chạm tay vào thanh đoản kiếm mà đại ca đã trao cho, một tay siết chặt hoành đao của Mục Trường Châu, chậm rãi xoa cán đao, đoạn quay đầu nhìn về phía bắc, đáy lòng vẫn vang vọng những lời nặng nề của chàng trước khi rời đi: “Dù ta có chết thì nàng cũng phi sng thật tt.”

Chàng chỉ để lại lối thoát cho mình nàng. Lồ ng ngực nàng dần dà thít chặt, từ từ đập nhanh hơn như thể không cách nào dừng lại.

“Phu nhân….” Lần này đến cung vệ lẫn binh sĩ cũng cất tiếng nhắc nhở.

Thuận Âm cắn môi, toàn thân bị gió thổi lạnh cóng, song lồ ng ngực lại nóng bừng: “Nếu đã không rút, vậy thì không rút nữa! Nhất định bà ta phải có kế hoạch đối phó với Quân tư nên mới đến đây hòng cắt đứt lối thoát của Quân tư. Cầm chân bọn chúng, như vậy Quân tư mới có thể tốc chiến tốc thắng!”

*Keng* một tiếng, nàng rút thanh đao ra, ngón tay siết chặt cán đao: “Nếu hôm nay Quân tư bị đánh bại thì đây chính là mảnh đất Hán cuối cùng tại Hà Tây; còn nếu Quân tư chiến thắng, từ giờ trở đi, tất cả mười bốn châu Hà Tây đều thuộc về nhà Hán chúng ta!”

Thanh âm tựa lưỡi đao rạch ngang màn đêm buốt giá.

Xung quanh lặng đi một chớp mắt, rồi mọi người như được đánh thức, nhất loạt rút đao hô: “Quyết cùng phu nhân liều chết không lui!”

Bình luận

Truyện đang đọc