TẬN THẾ VUI VẺ


Dư Nhạc ngủ một giấc mười hai giờ.
Cho đến khi Đường Diệc Bộ bắt đầu ăn cơm tự sôi ở trong xe, thuyền trưởng Dư mới sụt sịt cái mũi, đứng dậy từ bên trong đống đồ ăn.
"Ai, ngủ ngon đúng là thoải mái." Thuyền trưởng cũ của thuyền Tẩu Thạch hoạt động hạ bả vai, dùng răng cắn túi lương khô.

"Đi đi, còn vài ngày nữa thôi."
Mấy ngày sau đó, Đường Diệc Bộ đã ngoan ngoãn hơn không ít.
Hắn cố gắng đề phòng giao lưu trực tiếp với Dư Nhạc, chỉ cảnh giác ngồi trước đống đồ ăn, nếu như có thể còn muốn níu chặt Nguyễn Nhàn — nếu không phải biết rõ robot hình người này không ăn thịt người, Nguyễn Nhàn sẽ cho rằng mình cũng là một phần của đống đồ ăn kia.
Nguyễn Nhàn tiếp nhận trách nhiệm thương lượng với Dư Nhạc, cũng thành công tranh thủ cơ hội nghe nhạc mỗi ngày cho robot hình người kia.

Việc gác đêm đã được phân chia công bằng, Dư Nhạc không tiếp tục kháng nghị gì nữa.
Ngoại trừ thỉnh thoảng liếc hai thanh niên ngồi ghế sau qua kính chiếu, thậm chí Dư Nhạc còn rất ít nói.
Chặng đường này rất khó nói là thú vị.

Có lẽ so với Biển phế tích, hai ba ngày trước còn khiến người ta thả lỏng, sau đó chỉ còn lại nhàm chán.
Cảnh vật lặp đi lặp lại, hoạt động không gian nhỏ hẹp.

Dư Nhạc không còn cố gắng gây khó dễ cho bọn họ nữa, mà lựa chọn con đường cực kỳ bình ổn — Ngoài cửa sổ chỉ còn lại đất cát màu vàng sẫm và những tảng đá lớn không ngừng tuần hoàn, cũng không phát hiện đám giặc cướp nào.
Cuối cùng lúc Dư Nhạc chỉ quanh đi quẩn lại trong xe sắp bốc ra mùi của cá ướp muối, ông ta đã đánh tay lái, trực tiếp tiến về phía tường chết.
"Tổ chức giặc cướp ở đây rất lỏng lẻo.

Một đội nhỏ sẽ đánh lén trên đường, món ngon còn chờ ở phía trước — Bắt đầu từ nơi này, vượt qua tường chết chính là địa bàn của Thành liên hợp ngầm.

Bọn họ canh giữ khu vực này rất chặt chẽ." Bão cát ngoài cửa sổ rất lớn, Dư Nhạc đóng chặt cửa sổ xe, không hút thuốc mà chỉ ngậm một viên kẹo bạc hà trong miệng.
"Căn cứ chính của đám cướp." Nguyễn Nhàn chọn ra tin tức quan trọng, Đường Diệc Bộ dựa vào tay phải anh, hào hứng quan sát Dư Nhạc.
"Ừ." Dư Nhạc gật đầu, "Chúng ta chờ đến đêm sẽ đột phá."
"Vòng qua khu vực này thì sao?" Nguyễn Nhàn suy nghĩ một lát, "Đám cướp ở đây không thể chỉ bao quanh tường chết được.

Trên hoang dã khô ráo ít mưa, có pin năng lượng mặt trời thì sẽ không thiếu nguồn năng lượng."
"Chúng ta cần dùng kho quân dụng của bọn họ." Dư Nhạc nghiêng đầu, "Dù sao chúng ta phải đưa cái xe lớn này qua bên kia tường.

Chiếc xe này phải nặng mười tấn, không thể dễ dàng đưa đi được."

"Tôi có thể hack hệ thống xe, cũng có thể ném nó qua tường chết." Đường Diệc Bộ nhỏ giọng thầm thì bên tai Nguyễn Nhàn.

"Vấn đề ở chỗ xử lý Dư Nhạc..."
"Cứ làm theo ý ông ta trước đi." Nguyễn Nhàn không hề mấp máy môi, "Ông ta đang nhìn chúng ta, chắc là đang đề phòng chúng ta rồi."
Đường Diệc Bộ chép miệng một cái, cắn lên vành tai Nguyễn Nhàn như thân mật.

Tai của Nguyễn Nhàn lập tức ửng đỏ.
"Bây giờ không phải lúc tán tỉnh đâu." Dư Nhạc hừ cười một tiếng.

"Kho quân dụng của bọn họ chia làm hai — hướng mặt trời đựng súng đạn, hướng bóng râm dựa vào tường chết chứa một ít thuốc nổ.

Trên thuyền tôi có một tên cướp, gã đến Biển phế tích non nửa năm, chắc hẳn đám giặc cướp ở đây sẽ không tùy tiện thay đổi bố cục."
Dư Nhạc lấy bút từ trong thùng đồ ra, tiện tay kéo một bao bì đồ ăn, bắt đầu vẽ bản đồ: "Đối phương có quá nhiều người, chúng ta cần chia ra hành động."
"Chia ra hành động?" Đường Diệc Bộ cảnh giác lặp lại.
"Cần phải có người giả bộ như giặc cỏ đánh lén, tạo ra thanh thế lớn một chút để thu hút sự chú ý của đa số đám cướp.

Bọn họ sẽ không thể phát hiện ra mục đích thật sự của chúng ta."
Nguyễn Nhàn nhíu mày lại.
"Tôi biết các cậu không tin tôi, nhưng tôi không có ý tưởng nào tốt hơn cả."
"Thuốc xuyên qua có thể xuyên qua thể rắn, các ông đã thử nghiệm với tường chết chưa?" Hiển nhiên Đường Diệc Bộ không thích ý tưởng chia ra hành động này.
"Thuốc xuyên qua sẽ phát động cảnh báo tối cao của chết tường, có người thử rồi." Dư Nhạc lắc đầu, "Nói thật nhé, các cậu đã nghe thấy lời nhắn của Đoàn Ly Ly rồi đấy.

Chắc chắn cỏ sáng tắt là do giám sát trật tự mang tới, bọn họ sẽ không tùy ý để nó uy hiếp đến mình."
"Tôi biết, nhưng chúng ta có thể trốn trước khi người của não chủ xuất hiện."
"Đây chính là cảnh báo tối cao, cho dù hên nhất thì cũng phải bỏ xe.

Nếu như không có chiếc xe này, chúng ta sẽ rất dễ bị người trong Thành liên hợp xử lý." Dư Nhạc lạnh lùng bác bỏ đề nghị của Đường Diệc Bộ, "Huống chi tôi cũng không rõ phân bố kiến trúc bên kia tường chết.

Có khi chúng ta còn chẳng có chỗ để nấp, quá nguy hiểm."
Đường Diệc Bộ có chút tủi thân ngậm miệng.
"...Ông muốn đốt kho quân dụng." Nguyễn Nhàn nói ra suy đoán có khả năng nhất, thế nhưng là ngay cả anh cũng cảm thấy ý định này hơi điên rồ.
"Đúng thế." Dư Nhạc nhếch miệng.


"Tới gần tường chết hệ thống điện tử sẽ mất đi hiệu lực, chúng ta không có cách nào dựa vào hệ thống bay của cái xe này được.

Nhưng nếu như bay lên trước, kịp thời tận dụng lực trùng kích của vụ nổ, chúng ta có thể bay qua tường chết với cái xe này."
"Não chủ cho phép nhân viên di chuyển ở mức độ nhất định, chờ đám giám sát trật tự phát hiện ra đối tượng vượt tường là chiếc xe không chứa được nhiều người lắm, bọn họ cũng sẽ không bám riết quá lâu.

Khác với thứ mẫn cảm như thuốc xuyên qua, mức độ cảnh báo về vụ nổ không cao lắm." Dư Nhạc nhìn Đường Diệc Bộ, lại bổ sung một câu.
"Nhưng người thu hút sự chú ý sẽ bị nhốt ở bên này." Nguyễn Nhàn càng cau mày chặt hơn.
"Khó tránh khỏi nha." Dư Nhạc thờ ơ nhún vai, "Hai vị có bản lĩnh không nhỏ, đã có thể vượt qua tường chết của khay nuôi cấy 1036, làm một lần nữa cũng không đáng kể.

Nếu thật sự không yên lòng cũng không sao, các cậu để một người lại đây là được."
Dường như Dư Nhạc rất hiểu cách tính kế người ta — Ông ta đang cầm tin tức mà bọn họ muốn, bọn họ không thể loại trừ ông ta ra ngoài được.

Mà cho dù hành động dựa theo kế hoạch của Dư Nhạc thì sau khi vượt qua tường chết, Dư Nhạc chỉ cần tạm thời đối phó với một trong hai người họ, còn mình thì không cần gánh chịu bất kỳ khả năng phải đối đầu trực tiếp với kẻ địch.

Cho dù ông ta có định phản bội bọn họ hay không, vụ giao dịch này đều không lỗ.
Nhưng Dư Nhạc nói không sai, cho dù bọn họ không thèm quan tâm đến việc Đồ Duệ có thật sự để ý đến Dư Nhạc hay không, một chiếc xe việt dã bọc thép là một cách ngụy trang không tệ.
Nếu như anh và Đường Diệc Bộ thật sự là một cặp tình nhân bình thường, có lẽ có thể lui lại một bước, lựa chọn phương án này.
Nhưng mà việc này lại liên quan đến sự tin tưởng giữa bọn họ.
Khác với lúc ở Điểm chôn vùi, rốt cuộc không thể tự do hoạt động bên trong Biển phế tích được, mình sẽ không nhân lúc tình hình hỗn loạn mà rời khỏi một người an toàn để dựa vào như Đường Diệc Bộ; Cũng không giống như lúc cứu Dư Nhạc, lúc ấy một mình mình đối mặt với toàn bộ hoang dã, cho dù muốn chạy trốn cũng không có cách nào.
Mà bây giờ bên kia tường chết là thành phố con người không biết lớn cỡ nào, bên này là đại bản doanh của đám giặc cướp có vật tư phong phú.

Cho dù là ai trong hai người họ đi vào theo Dư Nhạc, mình đều sẽ có cơ hội để chạy trốn.
Nguyễn Nhàn sờ vành tai, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Diệc Bộ.
Đường Diệc Bộ ôm Châu Sắt vào trong lòng, nhìn chằm chằm vết nứt trên kính chống đạn, không trả lời ánh mắt của anh.
Đúng vậy, bọn họ hoàn toàn có thể tìm lí do để lừa Dư Nhạc, không cần tách ra thật.

Mặc dù rất có khả năng khiến Dư Nhạc cảnh giác, nhưng bọn họ cũng có cách khác để thu hoạch được tin tức...!một cách làm không thân thiện lắm.


Dù sao trên đời này chưa bao giờ thiếu cách thẩm vấn.
Mà Đường Diệc Bộ chắc chắn cũng có thể nghĩ đến điều này.
Nguyễn Nhàn không lên tiếng, anh yên lặng nhìn đường nét khuôn mặt đẹp đẽ của robot hình người kia.

Rất không may, cho dù là năng lực chiến đấu hay là cân nhắc đến cái xích vô hình trên cổ, chính anh cũng không có quyền quyết định thực sự.
Huống chi tìm kiếm Nguyễn Nhàn cũng không tính là mong muốn của Đường Diệc Bộ.
Mặt trời sắp xuống núi, ánh nắng đỏ như máu chiếu xuống khiến đôi mắt vàng kim kia ngả sang màu cam.

Đường Diệc Bộ lặng lẽ ôm chặt Châu Sắt, giống như một pho tượng sáp.
"Nếu như tôi muốn từ bỏ manh mối về Nguyễn Nhàn, liệu anh có dừng việc giao lưu với tôi không?" Nửa ngày sau, cuối cùng Đường Diệc Bộ mới mở miệng.
"Không đâu, chủ yếu là chuyện của tôi thôi, tôi hiểu mà."
Đường Diệc Bộ nghiêng đầu, đưa lưng về phía trời chiều chậm rãi trầm xuống ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt có chút ảm đạm không rõ.

Hắn lại dừng lại mấy giây, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Đây chính là một ví dụ, đúng không?"
"Cái gì?"
Đường Diệc Bộ xích lại gần, bờ môi gần như dán lên tai Nguyễn Nhàn: "Giống như vài ngày trước tôi và Dư Nhạc.

Tôi có thể khống chế anh, nghiền ép anh, cho nên tôi có thể hoàn toàn không quan tâm đến mong muốn của anh — Giữa chúng ta không có tín nhiệm, chỉ đơn giản là quan hệ giao dịch."
Nguyễn Nhàn vô ý thức kéo căng người.
"...Như thế tôi sẽ khiến anh bị tổn thương, cho dù trên logic tôi không làm gì sai." Đường Diệc Bộ phát ra nhỏ bé thở dài, "Tựa như vừa rồi anh có thể dùng việc "giao lưu với tôi" để n đàm phán, thu hoạch được thứ mà anh muốn, nhưng anh lại không làm vậy."
Robot hình người kia dịch mặt đi, nụ cười tươi rói chuyên môn dùng để ứng phó với Dư Nhạc đã biến mất.

Chỉ còn lại vẻ mặt vụng về bất an, thậm chí có chút lo nghĩ.

"Tôi rất chán ghét việc dự đoán nguy hiểm, Nguyễn tiên sinh.

Giống như nhìn một cái máy không còn nổi 1% lượng điện vậy."
Không đợi Nguyễn Nhàn trả lời, Đường Diệc Bộ đã quay đầu, ra hiệu với Dư Nhạc.
"Tôi đi." Hắn nói.

"Nguyễn tiên sinh ở lại đây, hai người đi trước."
Dứt lời, hắn buồn bực suy nghĩ một lát, nghiêm túc quay lại nhìn Nguyễn Nhàn: "Nhưng mà để đảm bảo, tôi muốn dẫn π đi."
Châu Sắt đang lười biếng nằm trong lòng Đường Diệc Bộ, hoàn toàn không biết gì về thân phận con tin của mình.
"..."
Cho dù rất vô tình, Nguyễn Nhàn sẽ không coi đó là uy hiếp.

So với điều này, anh cảm thấy bất ngờ về quyết định của Đường Diệc Bộ hơn — Đường Diệc Bộ ở trong xe sẽ có lợi hơn, cho dù mình còn có thể đi tìm nguồn tin tức khác, nhưng cũng sẽ phải gánh chịu không ít nguy hiểm.


Đường Diệc Bộ ở trong xe khống chế Dư Nhạc sẽ tạo ra nhiều uy hiếp cho mình hơn.

Kiếm Hiệp Hay
"Đừng rời bỏ tôi, được không?" Giọng điệu của robot hình người kia càng thêm nghiêm túc.

"Tôi biết rõ suy nghĩ của anh.

Thế nhưng bàn về sức chiến đấu, tôi là người thích hợp hơn.

Tôi cũng biết anh muốn cái gì, nếu như anh rời đi thật, tôi vẫn sẽ tìm được anh thôi."
Dư Nhạc trầm mặc nhìn hai người kề tai nói nhỏ qua kính chiếu hậu.
"Anh sẽ rời khỏi tôi sao?" Không được Nguyễn Nhàn đáp lại, cảm xúc bất an của Đường Diệc Bộ càng rõ ràng.

Cứ như đây là lần đầu tiên hắn phải đối mặt với cảm xúc này, nhìn có chút mê man.
"Không." Nguyễn Nhàn duỗi một cái tay ra chỉnh lại mái tóc hơi rối của đối phương, "Tạm thời tôi chưa có quyết định này."
"Vậy coi như đây là một lời hứa hẹn đi." Đường Diệc Bộ dùng hai gò má cọ xát bàn tay kia.
Đường Diệc Bộ nhét hai khẩu súng vào thắt lưng.

Con dao găm kia đã được hắn lau sạch sẽ, cũng dắt lên người.

Hắn treo Châu Sắt bên người giống như bình nước, lại bắt đầu nhìn Nguyễn Nhàn chằm chằm giống như đang nhìn một loại sinh vật mới nào đó lần đầu tiên xuất hiện trên trái đất.
"Nếu như hai cậu đã nói lời ngọt ngào xong." Dư Nhạc lại ném một viên kẹo vào miệng, "Đã đến lúc chúng ta xác định kế hoạch rồi."
"Được." Đường Diệc Bộ ngồi nghiêm chỉnh.
"Diệc Bộ." Nguyễn Nhàn đột nhiên mở miệng.
"Ừm?"
"Cẩn thận một chút."
Vừa dứt lời, Nguyễn Nhàn mới phát hiện giọng điệu của mình rất kỳ quái.

Anh vốn nên vô cùng tự nhiên nói ra câu này.

Duy trì hình tượng ôn hòa hơn hai mươi năm, anh đã thực hiện vô số cuộc đối thoại như thế.
Nhưng đầu lưỡi của anh giống như bị đóng băng đến mức không nghe sai khiến, giọng điệu vụng về mà xa cách.
"...Tôi sẽ chờ cậu bên kia tường."
Anh vẫn kiên trì nói xong..


Bình luận

Truyện đang đọc