TẤT CẢ CHỈ LÀ LỪA DỐI!

Trần quốc công trong lúc đó nói với hoàng thượng rằng:"Hoàng thượng, nếu như thái tử và nữ nhi của thần đã hoà ly. Vậy ta xin phép đón nữ nhi về phủ!"

Hoàng thượng không nở để Trần quốc công mang con gái của ông ta về bởi vì chỉ khi có con gái của ông ta làm con tin trong cung, ông ta mới ngoan ngoãn dốc sức lực phò tá cho ngài ấy. Ngài nói:"Nếu đã như thế...trẫm...trẫm cho phép khanh đưa Nghiên Dương về phủ! Nhưng..thỉnh thoảng đưa cô bé đến chơi với hoàng thái hậu. Trẫm cho phép nó tự do ra vào trong cung!"

Trần Quốc công cúi đầu đa ta với hoàng thượng. Sau đó ông lui ra ngoài.

Ông đến ngay đông cung để đón nữ nhi về phủ. Vừa đến cửa ngoài, ông gặp ngay Hạ Tâm.

Nhìn thấy Trần quốc công, Hạ Tâm cúi đầu chào:"Lão gia! Ngài đến đưa tiểu thư về nhà phải không? Nô tỳ đã chuẩn bị tất cả đồ cho tiểu thư, ngay bây giờ có thể hồi phủ!"

"Ngươi làm tốt lắm! Cứ tiếp tục theo sau con bé! Bảo vệ tốt cho nó! Nhưng...đừng để nó biết ngươi có võ công rất thâm hậu!"

"Vâng lão gia! Bây giờ tiểu thư đang ở bên trong! Ngài có thể vào đó để đón tiểu thư về rồi! Để nô tỳ đi lấy đồ rồi sẽ ra sau!"

Trần Quốc công đi vào bên trong. Nghiên Dương đang ngồi một góc ở đó chơi. Cô không suy nghĩ gì nhiều mà cũng chẳng có việc gì để suy nghĩ nhiều!

Cô nhìn ra ngoài thì thấy một người nam nhân tóc vài cọng bạc, nhìn cũng hơi già. Khuôn mặt của ông ấy rất nhân hậu.

Ông đứng từ xa nói:"Dương nhi, về phủ với phụ thân! Chúng ta không ở đây nữa!"

Nếu nói như vậy, cô đoán được ngay đây chính là Trần quốc công, phụ thân của Nghiên Dương. Cô đứng dậy nói:"Ông là Trần quốc công? Phụ thân của ta?"

Trần quốc công gõ lên trán của Nghiên Dương một cái. Ông khiển trách:"Cái con nhóc này! Bọn người ở đây làm gì mà bây giờ cả phụ thân còn không nhớ?"

Bình luận

Truyện đang đọc