TẤT CẢ CHỈ LÀ LỪA DỐI!

Nghiên Dương nói với Hạ Tâm:"Giết hắn ta đi! Chỉ cần trái lệnh ta, ta giết! Chỉ là một cận vệ nhỏ nhoi mà dám lên tiếng trước mặt ta!"

Hạ Tâm nhanh tay phi một phi tiêu vào ngay cổ của hắn ta. Máu từ động mạch tuôn ra, hắn chết ngay lập tức.

Mọi người đã quá quen thuộc với cách làm việc của tiên môn chủ trước kia, đến bây giờ, con gái của ông ta cũng như vậy! Thật là đáng sợ!

Nghiên Dương đứng dậy và nói to:"Từ trước tới giờ Tân Vinh không can dự chuyện triều chính là chuyện của trước kia. Tiên môn chủ mất, cũng có liên quan đến triều đình...nói thẳng ra là liên quan đến tên thái tử đó. Vì vậy không can dự cũng phải can dự. Rõ chưa? Cái người cũng thấy kết quả của tên vừa rồi rồi đấy! Chết thảm!"

Mọi người đều sợ nên cúi đầu xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn. Sau đó Nghiên Dương nói tiếp:"Bây giờ ta phải về Thiên Kỳ, ta sẽ liên hệ với 4 sơn chủ để bàn bạc kĩ hơn, sau đó cứ theo lệnh mà làm!"

"Vâng môn chủ!"

Nghiên Dương quay đi, may là vừa dư thời gian. Bây giờ đi từ từ ra ngoài chỗ của nhị hoàng tử là vừa. Cô sẽ có thời gian tạo ra hiện trường giả.

Cô lên lại xe ngựa và đi đến góc bìa rừng. Cô và Hạ Tâm đi đến nơi nhị hoàng tử cùng mọi ngừoi bị chuốc mê hương.

Nghiên Dương hỏi Hạ Tâm:"Mê hương này từ đâu mà có? Sao ta lại không bị nhiễm nó?"

"Tiểu thư, mê hương là của Tân Vinh chế tạo ra. Đương nhiên là có cách khống chế. Trước khi lên đường, nô tỳ đã cho tiểu thư ngửi trần bì đốt, với một ít hoa cỏ chỉ có ở chân núi mới có!"

"Ta hiểu rồi! Đem theo đi, có tác dụng đó!"

Bình luận

Truyện đang đọc