TẤT CẢ CHỈ LÀ LỪA DỐI!

Ngồi trong phòng cùng nhị hoàng tử, Nghiên Dương lấy tách trà uống. Cô nói với chàng:"Tại sao hôm nay lại nói như vậy? Ngươi từng ăn bánh ta làm sao?"

Nhị hoàng tử cười, chàng nói:"Nàng tưởng ta không biết sao? Ta biết nàng và hắn ta đã từng...! Nhưng...hắn lại là người ra tay sát hại gia đình nàng! Chủ yếu nàng quay trở lại đây để phục thù!"

"Nếu ngươi đã biết, ngươi định làm gì? Nói với hắn ta? Nhưng mà...ngươi phải biết một điều rằng, nếu không có ta lúc ở Bắc Triều có lẻ ngươi sắp chết tới nơi rồi!"

"Nàng nói vậy là sao?"

"Đợi đến ngày mai đi rồi biết! Bây giờ ngươi cũng chỉ có thể ngồi cùng thuyền với ta! Nhưng tốt nhất đừng biết nhiều quá! Biết càng nhiều càng nhanh chết thôi!"

Nghiên Dương nói xong thì đi lại giường của mình để nghỉ ngơi. Nhị hoàng tử cũng đi lại chiếc giường đó. Cô nằm xuống nhắm mắt lại nhưng cô vẫn biết nhị hoàng tử đang đi đến, cô nói:"Giường của ta! Ngươi qua phòng bên cạnh nằm!"

Mặc kệ lời Nghiên Dương nói, nhị hoàng tử vẫn leo lên chiếc giường rồi nằm bên cạnh cô. Chàng nói:"Hmmm.zzzz... Ta và nàng là phu thê, ngủ chung một giường có gì đâu!"

Nói xong, nhị hoàng tử liền lăn ra mà ngủ

ngon lành. Sao chàng lại có thể ngủ nhanh như vậy? Rồi lý do vì sao nhị hoàng tử lại có thể biết nhiều điều đến thế????

Một lát sau, vì ngủ say quá, hắn đã vô tình gác chân của mình sang chỗ của Nghiên Dương. Cô cố đẩy cái chân đó ra nhưng không được. Quá nặng! Quá nặng rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc