TẤT CẢ CHỈ LÀ LỪA DỐI!

Đến buổi trưa, tin báo lại đến, thành Kinh Dương đã chống đỡ được một phần nào đó nhờ có sự giúp đỡ của Nghiên Dương.

Vỹ Thành vui mừng khôn xiết, hắn cười tươi roi rói. Hắn nói với Nghiên Dương:"Điều kiện của nàng là gì? Ta sẽ thực hiện nó!"

Nghiên Dương mặt có vẻ nghiêm trọng, giọng cô trầm xuống:"Nói ta biết, có phải ngươi là người đã giết chết phụ thân của ta? Ta cần người nói sự thật!"

Vỹ Thành cúi mặt xuống, hắn không biết phải trả lời như thế nào nữa. Nếu như hắn nói sự thật, Nghiên Dương có thể sẽ bỏ hắn thì sao! Còn nếu không nói, chuyện này cũng không thể giữ được lâu nữa! Hắn ngập ngừng nói:"Phải....Là...là ta đã giết Trần Quốc công....Nhưng Dương nhi...ta thực sự không muốn như vậy đâu..."

Nghiên Dương đã biết hết nên không có gì ngạc nhiên, mặt cô không biến sắc, cô nói tiếp:"Ta đã biết hết từ lâu, chẳng qua xem ngươi có chịu nói thật hay không thôi! Nhưng...ngươi phải trả giá cho những gì ngươi làm!"

Đột nhiên một tên thái giám chạy vào:"Hoàng Thượng, đã bắt được thái tử Bắc Triều!"

Vỹ Thành nói:"Giải hắn vào đây! Còn lại lui hết ra!"

"Vâng!"

Nghiên Dương nói tiếp:"Nếu đã đông đủ như vậy, xem như ta giải quyết nợ hết một lần!"

Bình luận

Truyện đang đọc