THAM LUYẾN

Đầu tháng tư, Hàn Triệt đưa đơn xin từ chức với ban giám đốc.

Tháng năm sẽ chính thức rời cương vị công tác, Hàn Nham sẽ thay thế chức vụ của anh.

Hàn Nham không ngờ, Hàn Triệt sẽ từ bỏ quyền lợi của mình một cách dễ dàng như vậy.

Điều này làm cho anh ta cảm thấy thất bại không thể nói nên lời.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể cái gì Hàn Triệt luôn giỏi hơn anh ta.

Học tập tốt hơn anh ta, nhân duyên cũng tốt hơn. Hầu hết cô gái đều thích Hàn Triệt, ngay cả cô gái anh ta thích, cũng thích anh. Thậm chí ông nội anh ta, cũng thường xuyên khen ngợi anh.

Anh ta không muốn thừa nhận. Bản thân mình thật sự ghen tị với anh.

Gần như cho đến bây giờ anh luôn vân đạm kinh phong như vậy, không hề quan tâm đến bất cứ cái gì, thế nhưng việc gì anh luôn có thể làm tốt mọi việc.

Lúc còn đi học, anh luôn luôn đứng hạng nhất.

Sau này khi đi làm, chỉ vài năm ngắn ngủi, anh đã phát triển công ty lên một quy mô chưa từng có.

Mọi người trong công ty từ cao đến thấp, không ai là không phục anh.

Anh ta ghen tị vì sao anh anh có thể có được mọi thứ mà không cần phải nỗ lực gì cả.

Loại ganh ghét này làm anh ta phát điên, thậm chí muốn hủy hoại bản thân.

Anh ta nghĩ rằng, tất cả mọi thứ mà Hàn Triệt có được là do Hàn gia ban tặng.

Nếu không có Hàn gia, cho đến bây giờ Hàn Triệt vẫn chỉ là một tên tạp chủng mồ côi cha mẹ. Không có thân phận mà Hàn gia ban tặng, sẽ không có ai tôn trọng anh, người con gái anh ta thích sẽ không thích Hàn Triệt.

Anh ta cố tình hãm hại anh, muốn anh bị đuổi ra khỏi công ty, muốn biến Hàn Triệt thành một con chó chết chủ không ai để ý tới.

Nhưng không ngờ rằng, ngay cả khi anh đã rời công ty, vẫn giữ phong thái vân đạm kinh phong như vậy, giống như chuyện này không hề ảnh hưởng xấu nào với anh.

Anh ta cảm thấy cực kỳ thất bại.

Bỗng nhiên anh ta ý thức được, Hàn Triệt chưa từng đặt anh vào mắt. Thậm chí anh còn khinh thường tranh đoạt với anh ta.

Đối với Hàn Triệt mà nói, chuyện rời khỏi công ty chính xác không phải là chuyện lớn lao gì.

Anh đã sớm biết sẽ có ngày này.

Hàn Nham không cam lòng dưới trướng của anh, ông nội yêu thương Hàn Nham có thừa, đương nhiên sẽ đứng về phía Hàn Nham

Buổi tối ngày hôm ấy, ông nội gọi Hàn Triệt về nhà ăn cơm. Đoán chừng cảm thấy bất công với anh, nên muốn bù đắp cho anh ở phương diện khác.

Hàn Triệt ăn cơm xong, rồi ngồi chơi với ông nội một lát. Lúc về đến nhà có hơi trễ.

Xe còn chưa chạy vào sân, đã nhìn thấy Hạ Đàn chống cằm ngồi ở bậc thềm ở phía đằng xa.

Đêm hè, ve kêu rả rích, lúc này rất có không khí sinh hoạt gia đình.

Hàn Triệt lái xe vào trong sân, đèn xe chiếu lên người Hạ Đàn, khiến cho chung quanh cô nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô đứng dậy khỏi bậc thềm, bước xuống, đi đến trước xe Hàn Triệt. Hai tay ghé vào cửa kính xe, cười, "Anh về rồi."

Hàn Triệt cười ừ một tiếng, tắt máy rồi rút chìa khóa ra.

"Hàn Triệt, em xem tin tức rồi." Hạ Đàn nằm sấp bên cửa kính xe không nhúc nhích, nhìn anh.

Hàn Triệt vẫn còn ngồi trong xe, nghe Hạ Đàn nói như thế hơi sững lại.

Đôi mắt Hạ Đàn sáng ngời trong bóng tối, rực rỡ như những vì sao trên bầu trời, cô nhìn Hàn Triệt, khẽ hỏi: "Anh có sao không?"

Hàn Triệt nhìn dáng vẻ thật sự khẩn trương của Hạ Đàn như vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, sờ sờ mặt cô, "Anh không sao."

Hạ Đàn xem được tin tức trên mạng chuyện Hàn Triệt từ chức, làm cô lo lắng cho anh cả một đêm.

Giờ phút này thìn thấy được anh, trái tim mới được buông xuống được một chút.

Cô thò đầu vào cửa kính xe, hôn lên môi Hàn Triệt, "Bất kể anh xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở bên cạnh anh."

Hàn Triệt nở nụ cười, véo cằm cô, hôn lên môi cô một hồi lâu, mới hài lòng buông ra.

Môi Hạ Đàn bị hôn đến tê rần, đôi mắt cô cong lên, đứng thẳng người dậy.

Lúc này Hàn Triệt mới mở cửa bước xuống xe.

Hạ Đàn nắm tay anh, kéo anh đi vào nhà, "Anh đói bụng chưa, em đi nấu mì cho anh nha."

Hàn Triệt vốn không đói bụng, cũng không có thói quen ăn khuya.

Nhưng bỗng nhiên lúc này rất muốn mì do Hạ Đàn nấu.

Anh gật đầu, "Có hơi đói."

Hạ Đàn vội nói: "Vậy em đi nấu mì cho anh nhé, anh lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi một trước đi."

Hai người đi vào nhà, Hạ Đàn vội lên lầu chuẩn bị quần áo đặt vào phòng tắm cho Hàn Triệt trước.

Hàn Triệt đi ở phía sau, cởi áo vest, mặc áo sơ mi, đứng tựa vào cạnh cửa phòng tắm, nhìn Hạ Đàn đặt quần áo sạch của anh lên kệ, không nhịn được cười, "Sao hôm nay lại chu đáo thế này?"

Hạ Đàn khẽ hừ, "Nói thế giống như bình thường em không chăm sóc anh vậy."

Treo quần áo cho Hàn Triệt xong, đi ra cửa, "Anh tắm nhanh đi."

Cô vừa định bước ra ngoài đã bị Hàn Triệt ôm lại, giữ cô trên cửa phòng tắm, anh cúi đầu, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai ô,nhỏ gọng nói, "Cùng nhau tắm?"

Tai Hạ Đàn nóng lên, cúi đầu, "Em đi nấu mì cho anh."

Hàn Triệt khẽ cười, cắn cắn lỗ tai cô, giọng nói khàn đặc, "Tắm xong rồi đi."

Anh ôm cô, dùng chân đá cửa phòng tắm đóng lại.

Hạ Đàn và Hàn Triệt lăn lộn hơn một tiếng đồng hồ trong phòng tắm.

Lúc cô được Hàn Triệt ôm ra, cả người đều không còn sức lực nào, rất buồn ngủ.

Hàn Triệt đặt cô lên giường, chống tay bên cạnh người cô, hôn lên mũi cô, "Không phải nói sẽ nấu mì cho anh ăn khuya à?"

Hạ Đàn quấn chăn lại, nhắm mắt lắc lắc đầu, thì thào nói: "Không còn sức nữa..."

Hàn Triệt cười, xoa xoa đầu cô, "Ngủ."

Anh đứng dậy tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Hạ Đàn, ôm cô vào trong lòng mình, nhắm mắt ngủ.

Hạ Đàn nằm trong ngực Hàn Triệt ngủ vô cùng ngon, sáng ngày hôm sâu thức dậy rất sớm.

Lúc tỉnh giấc, Hàn Triệt vẫn còn đang ngủ.

Cô nhổm người dậy, trộm nhìn Hàn Triệt một lúc lâu, khóe môi cong cong, tiến lại gần hôn lên mặt Hàn Triệt.

Lúc cô vừa chuẩn bị đứng dậy, liền bị Hàn Triệt ôm người cô lại không thể động đậy.

Cô cúi đầu nhìn không biết Hàn Triệt đã thức giấc vào lúc nào, chỉ nhìn cô cười, "Đi đâu hả?"

Hạ Đàn nói: "Rời giường thôi."

Cô đẩy bả vai Hàn Triệt rồi đứng lên, chỉnh lại váy ngủ trên người, vừa mang dép vừa nói: "Em đi nấu bữa sáng cho anh, anh ngủ thêm đi."

Vừa nói xong liền mang dép đi vào phòng tắm.

Hàn Triệt nhìn bóng lưng Hạ Đàn, không nhịn được mà nở nụ cười.

Hạ Đàn đang đánh răng trong phòng tắm, Hàn Triệt bước vào, ôm cô từ phía sau.

Cô quay đầu lại nhìn anh, Hàn Triệt cười, hôm lên trán cô một cái.

Hạ Đàn chớp chớp mắt, quay lại nhổ bọt kem, lấy nước súc miệng rồi xoay người chủ động hôn Hàn Triệt.

Anh cười rồi hôn đáp trả lại cô, lúc này mới chịu thả cô ra, cầm lấy ly và bàn chải lên đánh răng.

Hạ Đàn rửa mặt qua loa rồi bỏ chạy ra ngoài.

Cô còn nhớ tối ngày hôm qua Hàn Triệt muốn ăn mì mình nấu, chạy xuống lầu, đi vào phòng bếp nấu nước.

Thời điểm Hàn Triệt đi xuống lầu, bỗng nghe âm thanh leng keng leng keng từ phòng bếp vọng ra.

Anh bước đến, nhìn thấy Hạ Đàn mang tạp dề, đang bận rộn trước kệ bếp.

Anh tựa vào cửa, cười, "Cần anh giúp gì không?"

Hạ Đàn lắc đầu, "Không cần đâu, gần xong rồi."

Hàn Triệt đứng ở cửa một lúc, cười nói: "Cẩn thận một chút, coi chừng bỏng."

"Biết ạ."

Hàn Triệt cúi đầu khẽ cười.

Tựa vai vào cửa, đứng thẳng người rồi quay ngược lại đi về phía phòng khách

Rót một ly nước, chậm rãi uống.

Anh ngồi lên sô pha, đặt ly nước lên trên bàn trà.

Lúc Hạ Đàn nấu xong mì, Hàn Triệt đang ngồi trên sô pha ở phòng khách.

Anh kê máy tính trên đùi, tai trái kẹp điếu thuốc, tay phải lướt lướt trên bàn phím, giống như đang xem tài liệu gì đó.

Hạ Đàn bước qua, rút điếu thuốc trong tay anh ra, ấn vào gạt tàn, "Anh đang xem gì vậy?"

Hàn Triệt không ngẩng đầu, tiếp tục nhìn màn hình, "Một hạng mục."

Hạ Đàn treo lên ngồi lên sô pha Hàn Triệt, nằm bò trên lưng anh, tò mò nhìn vào màn hình máy tính của anh.

Chữ viết dày đặc, nhìn thôi cô cũng thấy đau đầu.

"Không phải anh đã từ chức rồi sao?"

Hàn Triệt cười, "Cho nên anh muốn tìm hạng mục mới."

Anh khép máy tính lại, mỉm cười véo cằm Hạ Đàn, "Nếu không thì sao nuôi em được đây?"

Hạ Đàn cười rộ lên, kéo tay anh xuống, "Em không cần anh nuôi, em có thể tìm việc làm mà."

Cô cúi người xuống, cầm tô mì trên bàn trà lên đưa cho Hàn Triệt, "Ăn sáng trước đi anh."

Hàn Triệt nhận lấy, "Em thì sao?"

"Của em còn trong bếp ấy, em đi lấy giờ liền." Nói xong, cô nhảy xuống sô pha, chạy vào phòng bếp.

Hạ Đàn cầm tô mì đi ra, ngồi lên ghế của mình. Cô ngẩng đầu lên hỏi Hàn Triệt, "Thế nào? Có ngon hơn trước không anh?"

Hàn Triệt gật đầu, "Ừm, ngon lắm."

Thành thật nói.

Hạ Đàn không muốn món khác, những khi cô muốn xuống bếp nấu gì đó cho Hàn Triệt ăn, cũng chỉ nấu mì. Nấu nhiều lần thế, đương nhiên sẽ lên tay thôi.

Cô mỉm cười vui vẻ, cúi đầu ăn.

Dùng bữa xong, Hàn Triệt đi rửa chén.

Hạ Đàn cũng đi theo, vào bếp phụ anh.

Thật ra cô vẫn còn rất lo cho Hàn Triệt.

Cô biết, anh rất thương ông nội của anh.

Lúc trước ông nội giao công ty cho anh, anh nỗ lực cố gắng làm công ty ngày càng phát triển.

Mà bây giờ đây, anh trai của anh muốn đuổi anh ra khỏi Hàn gia, ông nội anh đau lòng cho cháu trai ruột thịt của mình, đương nhiên sẽ đứng về phía Hàn Nham.

Cô biết, Hàn Triệt có thể không cần tài sản.

Nhưng chắc chắn một điều là anh rất để ý đến thái độ của ông nội với mình.

Cô không nhịn được mà ôm anh từ đằng sau lưng.

Hàn Triệt cười, "Sao vậy em?"

Hạ Đàn lắc đầu, "Không có gì ạ."

Cô rất thương anh.

Nhưng không biết phải an ủi anh như thế nào, chỉ có thể ôm anh một cái. Có lẽ anh sẽ cảm thấy tốt hơn.

Những ngày tiếp theo, trừ lúc Hạ Đàn đi học, thời gian còn lại gần như dính chặt Hàn Triệt.

Tuy Hàn Triệt tạm thời rời khỏi chức vụ, nhưng vẫn không có nhiều thời gian rảnh, anh vẫn còn bận rộn nhiều việc làm phải.

So với Hàn Triệt, Hạ Đàn cực kỳ rảnh rỗi.

Cô đã thi đậu tiếng Anh cấp 6, gần đây cũng không còn chuyện gì để làm. Ngoại trừ đi học, không có việc gì cũng chỉ đọc sách, nếu không thì xem phim giải trí.

Một ngày kia cô đọc một cuốn sách làm vườn trong thư viện, đột nhiên cảm thấy hứng thú với việc trồng hoa.

Trong lúc nghỉ hè, cô mua một ít giống hoa trên mạng, bắt đầu sự nghiệp trồng hoa cây cảnh trong sân Hàn Triệt, chăm chỉ cắt lá tỉa cành.

Ban đầu sân rất trống trải, nhưng hiện giờ đã thành một vườn hoa xinh đẹp.

Hàn Triệt chống tay vào lan can ban công ở lầu hai, nhìn Hạ Đàn đội mũ rơm, ngồi xổm trên mặt đất nhổ cỏ, không nhìn được cười, "Em làm nhanh đi, coi chừng bị cảm nắng đó."

Hạ Đàn không thèm ngẩng đầu, trả lời anh, "Em nhổ hết đám cỏ này rồi vào ngay."

Hàn Triệt lắc đầu, xoay người bước vào phòng.

Không bao lâu sau liền đi xuống lầu, anh bước ra sân kéo Hạ Đàn vào nhà, "Chờ hết nắng rồi làm, em không sợ bị bệnh sao."

Hạ Đàn ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười bên dưới mũ rơm, "Không sợ."

Hàn Triệt cười cô, giúp cô cởi mũ ra, dẫn cô đi vào phòng, "Anh sợ được chưa, để vợ anh bị cảm nắng, anh đau lòng lắm."

Hạ Đàn vui vẻ, lập tức nở nụ cười.

Trong phòng mở máy lạnh, mát mẻ hơn nhiều.

Hàn Triệt điều chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, sợ Hạ Đàn đột nhiên ở bên ngoài vào, bị chênh lệch nhiệt độ mà bị cảm.

Hạ Đàn ngồi lên sô pha, lấy ly nước ép dưa hấu lên uống một hơi dài.

Cô mới vừa bị muỗi đốt ở bắp chân, rất ngứa. Cô vừa uống nước ép dưa hấu vừa gãi gãi chân.

Hàn Triệt bước đến, vỗ vào tay cô, "Đừng gãi."

Hạ Đàn đặt ly nước xuống, lẩm bẩm, "Ngứa lắm."

Hàn Triệt ngồi xuống bên cạnh, kéo chân cô gác lên đùi anh.

Nhìn hai vết to tướng muỗi đốt trên bắp chân Hạ Đàn.

Anh nhíu mày, "Muỗi nhiều như vậy, mà em không biết vào nhà à."

Anh cúi người xuống, kéo ngăn tủ dưới bàn trà ra, lấy một chai dầu, nghiêm túc xoa xoa lên vết muỗi đốt trên bắp chân Hạ Đàn, ngẩng đầu lên hỏi cô, "Còn ngứa không?"

Hạ Đàn nhìn anh lắc đầu, "Không ngứa nữa."

Cô ôm cổ Hàn Triệt, nghiêng người qua hôn anh.

Hàn Triệt nâng mắt lên liếc nhìn cô một cái.

Sau một lúc lâu, cười cười.

Đặt chai dầu về chỗ cũ, sau đó ôm Hạ Đàn lên đùi anh, cúi đầu hôn cô.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa thủy tinh chiều vào nhà, bên ngoài rộn vang tiếng ve sầu, làm cho buổi chiều hôm nay càng thêm yên bình.

Bình luận

Truyện đang đọc