THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 185

Tên phó thủ lĩnh trầm mặc nhìn nàng nói: “Ngươi muốn châm ngòi ly gián bọn ta sao?”

Thẩm Nguyệt mím môi cười nhưng trong lúc đó nàng cũng đã nhìn quanh tìm lối thoát trong khi tay kia đã sẵn sàng vung tới, nàng cầm chặt phi tiêu trong tay đâm thẳng vào ngực tên phó thủ lĩnh.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, không ngờ khi mũi phi tiêu đâm tới ngực của tên phó thủ lĩnh thì đã bị hắn ta đưa tay ra chụp lấy.

Thẩm Nguyệt biến sắc, lực tay của hắn ta tất nhiên là mạnh hơn lực tay của nàng, cho dù nàng có nghiến răng nghiến lợi đâm mũi phi tiêu tới thì nó cũng không nhúc nhích.

Tên phó thủ lĩnh lúc này mới lên tiếng: “Người đàn bà này thật gan dạ, dám giết đại ca của ta”.

Hóa ra hắn ta đã nhận ra ngay khi bước vào cửa.

Hơi thở của Thẩm Nguyệt có chút rối loạn, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Làm sao ngươi phát hiện ra?”

Tên phó thủ lĩnh nói: “Đại ca của ta tàn nhẫn thô bạo, nếu như ngươi thực sự đã rơi vào tay hắn ta thì chắc chắn không có khả năng bình yên vô sự. Hơn nữa, một chiếc giày của hắn ta còn đang ở dưới ghế kia, chẳng lẽ hắn ta đi một chân trần vào nhà xí?”

Thẩm Nguyệt liếc nhìn về phía chiếc ghế bên kia.

Quả thật có một chiếc giày nằm dưới ghế ở vị trí rất khó phát hiện. Có lẽ vừa nãy khi tên thủ lĩnh sơn tặc giãy giụa thì đã làm văng chiếc giày qua đó.

Nàng quá sơ suất, tay chân luống cuống cho nên không phát hiện ra!

Nói đến đây, tay của tên phó thủ lĩnh đang bắt lấy tay Thẩm Nguyệt lại dùng lực khiến cho cổ tay của nàng vô cùng đau đớn, phi tiêu rơi xuống đất, nàng muốn giãy giụa nhưng vẫn bị chế trụ.

Thân thể của nàng đã không còn có thể tự khống chế được, lập tức bị đẩy nhào xuống mép giường thở dốc.

Tên phó thủ lĩnh có lợi thế hình thể to lớn hơn, lúc hắn ta đẩy Thẩm Nguyệt vào giường thì đã đá trúng thứ dưới gầm giường, hắn ta cúi đầu đá vào ga trải giường thì thấy đó là thi thể của tên thủ lĩnh sơn tặc.

Tên phó thủ lĩnh cười lạnh nói: “Ta phải cám ơn ngươi đã thay ta loại bỏ một chướng ngại lớn. Lão đại đã chết thì ta chẳng phải đã trở thành lão đại của núi này rồi sao?”

Nói xong hắn ta liền hung hăng đưa tay kéo váy Thẩm Nguyệt, muốn xâm phạm nàng từ phía sau.

Thẩm Nguyệt bị đè trên giường không thể cử động nhưng vẫn cố dồn sức lên chân của mình rồi nhanh chóng vung gót chân lên đá vào đáy quần của hắn ta một cước.

Tên phó thủ lĩnh lùi lại, Thẩm Nguyệt đã giãy dụa thoát ra được, ngay lập tức cầm lấy một cái ghế ném vào tên phó thủ lĩnh.

Tên phó thủ lĩnh cúi xuống né tránh khiến cho chiếc ghế đập vào cánh cửa vỡ nát.

Người lên núi đã ở trên đỉnh núi.

Qua khung cửa có thể nghe thấy tiếng gào thét giết chóc của đám sơn tặc bên ngoài càng lúc càng dồn dập, lửa cháy ngùn ngụt tứ phía.

Chuyện này khiến cho tên phó thủ lĩnh biến sắc.

Không phải nói chỉ có một người lên núi thôi hay sao? Tại sao lại gây ra trận chiến lớn như vậy?

Tên phó thủ lĩnh vừa định ra cửa xem xét thì đã thấy một tên sơn tặc bị ném tới, chết trong vũng máu giàn giụa trước cửa.

Thẩm Nguyệt thừa dịp này lập tức cúi xuống đất nhặt phi tiêu sau đó không chút do dự đạp đổ ngọn đèn trên bàn khiến cho dầu đèn tràn ra khắp mặt bàn chảy xuống đất.

Gương mặt phó thủ lĩnh hiện lên vẻ tức giận, nhưng tạm thời đành mặc kệ người phụ nữ Thẩm Nguyệt này, Thẩm Nguyệt chỉ cần một ngọn lửa đã đốt cháy căn phòng, mà hắn ta lại không thể tiếp tục đấu với Thẩm Nguyệt ở trong căn phòng này.

Bình luận

Truyện đang đọc