THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Tô Vũ gắt gao nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Ta không muốn đưa nữ nhân khác về nhà, cho dù nữ nhân đó có dung mạo tựa thiên tiên đi chăng nữa. Ta chỉ muốn đưa nữ nhân mà ta thích về nhà, để nàng bước vào nhà ta, ăn cơm nhà ta, ngủ lại nhà ta. Vậy mà mỗi ngày ta đều phải đối mặt với những nữ nhân mà ta không thích, tại sao ta không thể cảm thấy ghê tởm?"

Hắn nói: "Nàng nói ta diễm phúc sâu, nhưng ta không nhận nổi. Mỗi ngày từ hoàng cung trở về nhà, chuyện ta có thể làm chỉ là khắc chế chính mình không đi tìm nàng, sao nàng có thể hiểu được, ta ngày ngày đọc sách viết chữ, tu thân dưỡng tính, nhưng ý niệm trong lòng đều hướng về nàng!"

Giọng nói của Tô Vũ cứ như một loại ma chú, từng chữ từng chữ khắc sâu vào trái tim Thẩm Nguyệt.

Chuyện đó khiến cõi lòng nàng tràn đầy sự chua xót.

Tô Vũ cúi đầu, áp trán lên trán nàng, thấp giọng lưu luyến nói: "Sao nàng biết chỉ có nàng là ngươi duy nhất đang nuôi hi vọng, sao nàng biết ta không vì nghĩ về nàng mà từng mừng thầm cùng trằn trọc mất ngủ, sao nàng biết từ sau đêm giao thừa mỗi một ngày ta đều nhớ nàng đến phát điên!"

Thẩm Nguyệt tự nhiên cảm thấy sợ, hai chân nàng mềm nhũn, dường như nàng lại đang rơi vào vòng xoáy của hắn.

Nàng cố kìm nén và bình tĩnh nói: "Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Có nói đi nói lại thì cũng có ích gì?"

Hơi thở của Tô Vũ quấn lấy nàng, hắn nói: "Nếu như đêm đó ta không tiễn nàng về nhà hay hôn nàng ngoài phố thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Nhưng nếu như ta có quay lại được đêm đó thì ta vẫn sẽ lựa chọn tiễn nàng về nhà và hôn nàng".

Thẩm Nguyệt mở lớn mắt, nhìn chằm chằm gương mặt đang gần trong gan tấc của hắn.

Lồng ngực nàng lại có cảm giác nóng lên và đau đớn.

Tô Vũ nói: "Nếu như ta được quay lại đêm đó thì ta sẽ còn ôm nàng chặt thêm một chút, hôn nàng lâu thêm một chút, cho dù ngày hôm sau cả triều đều bàn tán về tin tức đó, cho dù thanh danh của ta có bị mất hết thì ta cũng cam lòng nguyện ý!"

“Ta cũng biết rằng chuyện này sẽ khiến cho ta gặp rắc rối nên ta muốn nàng đợi ta một thời gian, sau khi ta giải quyết xong chuyện này thì ta sẽ đến tìm nàng. Không phải ta không muốn gặp nàng mà là tai mắt của của hoàng thượng luôn ở bên cạnh ta cho nên ta không thể".

Tô Vũ thử thả lỏng tay một chút.

Nàng không chạy trốn.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu tránh khỏi trán của Tô Vũ, hai tay âm thầm chống đỡ trên tường, thân thể có chút nhũn ra.

Cứ như thể nàng lại trở về là nàng trong đêm giao thừa, mỗi lời hắn nói đều khiến cho nàng như bị rút hết sức lực, thậm chí còn không thể đứng vững.

"Tai mắt đều đang ở bên cạnh, ngươi đi không được", Thẩm Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sao ngươi lại nói cho ta biết chuyện này?"

"Bởi vì ta đang giải thích cho nàng biết".

Tô Vũ nhìn thân thể Thẩm Nguyệt chậm rãi trượt xuống một chút khỏi vách tường thì chậm rãi vươn tay ôm nàng nâng lên, nhẹ giọng nói: "Sao vậy, nàng mất sức sao?"

Thẩm Nguyệt theo bản năng đẩy hắn ra, tỏ vẻ bài xích nói: "Ngươi đứng gần quá, chân ta yếu".

"Vậy phải làm sao bây giờ, nếu như ta buông nàng ra thì chỉ sợ nàng sẽ té, nếu như chân nàng yếu thì cứ dựa vào ta".

Một người cố ôm còn một người cố đẩy.

Kết quả này không giống như kết quả mà Thẩm Nguyệt đã tưởng tượng từ trước, rõ ràng nàng không muốn tiếp tục dây dưa với Tô Vũ như lúc này...

Nhưng khi ở trong vòng tay của Tô Vũ thì nàng lại cảm thấy hỗn loạn.

Rõ ràng nàng rất chán ghét hắn.

Tô Vũ nói: "Nếu như nàng lại lộn xộn thì ta sẽ hôn nàng như lần trước".

Thẩm Nguyệt thật sự không dám lộn xộn, nàng nói: "Ngươi không sợ có người nhìn thấy hay sao?"

"Dù sao thanh danh của ta cũng đã mất, có tệ hơn cũng chẳng sao".

Hắn vừa dứt lời thì từ cửa sau đột nhiên lại có một cái đầu ló ra.

Thẩm Nguyệt rùng mình, Tô Vũ vẫn ôm sát nàng trong lòng như không có chuyện gì xảy ra, thần sắc không hề dao động, không hoảng cũng không vội, dường như không hề muốn buông Thẩm Nguyệt ra.

Người vừa ló đầu ra chính là một cơ thiếp trong nhà hắn, chính là cơ thiếp nhạy cảm hơn lúc trước.

Nàng ta nhìn thấy Tô Vũ đang đứng ôm một người khác, mặc dù không nhìn thấy rõ bộ dáng của người kia nhưng chỉ riêng cảnh tượng này cũng đã đủ để khiến nàng ta kinh ngạc.

Cơ thiếp lên tiếng nói: "Xin hỏi... có phải là đại nhân đang đứng ngoài cửa hay không?"

Tô Vũ đáp: "Ừm".

"Vậy vị kia là ai?"

"Chỉ là một cố nhân".

Cơ thiếp kia không có ý định rời đi, vẫn nhẹ nhàng nói: "Thiếp thân còn không biết đại nhân lại có cố nhân thế này".

Trong lúc nàng ta đang nói thì Tô Vũ đã quay người đi vào khung cửa và bóng dáng của Thẩm Nguyệt đã khuất một nửa trong bóng đêm.

Cơ thiếp kia chỉ kịp loáng thoáng liếc mắt nhìn một cái, rồi đột nhiên Tô Vũ lại vươn tay ra túm lấy cổ của nàng ta.

Tốc độ của hắn nhanh đến mức cơ thiếp kia thậm chí còn chưa kịp lộ ra biểu tình kinh ngạc thì Thẩm Nguyệt đã nghe thấy được tiếng cổ của nàng ta bị Tô Vũ vặn gãy.

Những ngón tay thon dài khẽ buông lỏng, thân thể của cơ thiếp kia mềm oặt ngã xuống đất cùng với tiếng nói của Tô Vũ: "A Nguyệt, đừng nhìn".

Thẩm Nguyệt kinh hoàng, lúng túng nói: "Đáng ra ngươi phải nhắc nhở ta sớm một chút, bây giờ ta đã nhìn thấy rõ ràng hết cả rồi".

Lúc này, cơ thiếp còn lại cũng đã đi qua bên này vừa đi vừa lên tiếng gọi: "Tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu..."

Nàng ta chỉ đi được nửa chừng thì đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp kia.

Trên mặt đất có người đã ngã xuống, bên cạnh Tô Vũ còn có một nữ nhân khác.

Cơ thiếp kia đột ngột như đông cứng lại, kinh hoàng nhìn tỷ muội của mình nằm trên mặt đất, bất giác liền lùi bước.

Tô Vũ không lên tiếng, chỉ bộc phát ra khí tức khiến cho đối phương cảm thấy ớn lạnh.

Ngay sau đó, cơ thiếp kia liền xoay người bỏ chạy vì quá sợ hãi.

Cùng lúc đó, Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy búi tóc của mình lỏng ra, sau đó tóc nàng đã xõa dài xuống hai bên thái dương.

Thủ pháp của Tô Vũ vô cùng nhanh, hắn đã tháo trâm cài của Thẩm Nguyệt xuống từ lúc nào.

Sau đó hắn ngay lập tức vung tay phóng chiếc trâm cài về phía cơ thiếp kia.

Chiếc trâm cài tóc phóng thẳng đến yết hầu của cơ thiếp kia một cách vô cùng chính xác.

Cơ thiếp kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi chậm rãi ngã xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc