THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 340

Thẩm Nguyệt phất áo đứng dậy, vươn vai mới nhận ra bàn tay trước đó còn hơi đau nhức, giờ đã không còn đau nữa, hơn nữa mấy vết bầm cũng biến mất.

Tâm trạng Thẩm Nguyệt khá vui vẻ, giơ tay ra với Tô Vũ: “Đứng lên đi, chúng ta về rừng cây phong đánh!”

Tô Vũ nói: “Được”.

Hắn kéo tay Thẩm Nguyệt đứng lên, chưa kịp đứng vững thì bỗng ngã nhào về phía nàng.

Thẩm Nguyệt vội vàng ôm lấy hắn khi chưa kịp đề phòng, thân thể lảo đảo về sau vài bước, tựa vào thân cây. Tô Vũ vùi đầu vào hõm vai nàng, vừa vặn ôm lấy nàng.

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng thì hơi thở Tô Vũ phả vào cổ nàng: “Đừng cử động, chân ta tê”.

“Tê cái khỉ ấy, tránh ra”.

“Tê thật mà, cho cô gối đầu cả một canh giờ, ta không động đậy gì!”

Mặc dù Tô Vũ viện cớ khá hợp lý nhưng sao nàng cứ cảm thấy nghẹn nghẹn.

Không lâu sau, Tô Vũ đứng thẳng, buông Thẩm Nguyệt ra, thấy nàng như muốn đánh người thì không khỏi bật cười.

Nếu hắn còn dám ôm thêm một chốc nữa, có lẽ nàng sẽ nổi bão mất.

Tô Vũ nói: “Bây giờ ta thấy đỡ hơn rồi, chúng ta về rừng phong thôi”.

Suốt chặng đường, Thẩm Nguyệt luôn xoay cổ tay, định lát nữa lấy lại cả vốn lẫn lời.

Về đến rừng cây phong, chưa kịp nói câu nào, Thẩm Nguyệt đã nhanh chóng tấn công Tô Vũ từ phía sau.

Tô Vũ lách người né sang một bên: “Gấp vậy sao? Hay là ta nhường cô vài chiêu nhé?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta biết võ công của ngươi rất cao cường, ta cũng muốn thử xem võ công của ta đến mức nào”.

Nói rồi nàng dùng hết sức với Tô Vũ.

Thế nhưng Tô Vũ chưa từng chủ động ra tay, chỉ lùi lại phòng thủ.

Lá đỏ xào xạc, tay áo hắn tung bay theo gió, khí chất toàn thân trầm ổn, không hề suy sút mảy may.

Thẩm Nguyệt nhanh chóng nhận ra là Tô Vũ quá quen với cách tấn công của mình, ngay cả việc đòn tiếp theo nàng sẽ đánh vào chỗ nào, hắn cũng có thể đoán được, còn có thể phòng thủ trước một bước.

Thẩm Nguyệt không thể chạm vào người hắn, cũng không thể chiếm chút lợi thế nào.

Ngược lại, nếu Tô Vũ chủ động tấn công, vì đã quen với cách đánh của nàng, hắn chắc chắn có thể khiến nàng bại trận trong thời gian rất ngắn.

Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Sao ngươi lại biết lúc nào ta sẽ ra đòn tấn công?”

“Cô cứ đánh theo quy tắc thế này thì không đánh được ta đâu, đến khi ta ra tay, cô sẽ bị ta đánh đấy”, Tô Vũ nói.

Thẩm Nguyệt bực mình nói: “Vậy ta phải làm sao mới có thể đánh được ngươi?”

“Cô thử đảo các chiêu thức xem sao!”

Nhưng chiêu số cụ thể thế nào thì Thẩm Nguyệt không biết, cho đến nay, các chiêu thức mà nàng dùng đều đánh theo thói quen hình thành một cách vô thức của cơ thể.

Bây giờ bảo nàng đảo động tác, nàng hoàn toàn không biết làm sao.

Tô Vũ nói: “Thôi vậy, để ta hướng dẫn”.

Nói rồi, hắn từ bị động, biến thành chủ động, tấn công Thẩm Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc