THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 414

Tô Vũ đáp: “Từ nhỏ đã lang thang lưu lạc, không ngừng chạy trốn, không ngừng bị truy sát, sau đó gặp được ân nhân cứu mạng, từ đó mới yên ổn”.

Thẩm Nguyệt thấy nghẹn lòng: “Tại sao có người muốn truy sát ngươi?”

“Có lẽ bởi vì ta còn sống, có chút vướng víu”.

Động tác của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại: “Vậy thì càng phải sống tốt hơn chứ, cho họ thấy vướng víu chết luôn”.

Tô Vũ cười cười: “Sau này ta cũng nghĩ như cô đấy”.

“Vậy ân nhân cứu mạng của ngươi vẫn còn trên đời chứ?”

“Không còn nữa rồi?”

“Có để lại hậu nhân không?”

“Có một con gái”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng hiểu sao nàng lại hỏi: “Là một cô bé hay đã trưởng thành rồi?”

“Còn nhỏ thì sao mà đã trưởng thành thì sao”, Tô Vũ hỏi.

Thẩm Nguyệt bừng tỉnh, bàn tay khuấy trứng gà vừa nhanh vừa mạnh: “Không sao cả, chỉ cảm thấy ngươi nên chăm sóc cho người ta thật tốt. Nếu cô nương đã trưởng thành rồi, có được người đi trước như ngươi, chắc cũng khó ưng lòng với người đàn ông khác”.

Tô Vũ không đáp lời.

Qua một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Nàng có ý trung nhân, mà cũng đã gả cho người ta rồi”.

Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt nghe ra được vẻ rầu rĩ và thê lương trong lời nói của hắn.

Nàng buột miệng lấp liếm cho qua: “Ồ, vậy sao. Ta còn tưởng nàng định lấy thân báo đáp ngươi cơ”.

Tô Vũ khẽ cười: “Nàng ấy cũng cảm thấy ta là một người rất xấu xa”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày: “Vậy chắc chắn nàng ta nhìn nhầm rồi, ngươi không cần để tâm”.

“Được, cô nói không để tâm, ta sẽ không để tâm nữa”.

Thẩm Nguyệt đặt bánh bông lan vào xửng hấp. Loại bếp này dùng củi đốt khiến nàng không thể khống chế được mức lửa khi nướng, rất dễ thất bại, đành bỏ vào xửng hấp.

Thẩm Nguyệt vừa nhào bột vừa nói: “Nếu nói đến loại bánh ngọt kiểu Tây này, ta còn biết làm vài loại nữa, nhưng ngươi mà bắt ta làm thịt cá thì ta không biết, mà đâu thể chỉ ăn mỗi bánh bông lan được. Ta định làm mì trường thọ cho ngươi, nhưng ta không biết kéo sợi mì, đành dùng mì gọt bằng dao để thay mì trường thọ vậy”.

“Được”, Tô Vũ nói: “Cô làm gì ta cũng ăn”.

Ngày xưa Thẩm Nguyệt ở một mình, mỗi khi quay phim mệt mỏi về nhà sẽ không muốn ăn ngoài mà chỉ nấu một bát mì là xong.

Chuyện này không làm khó được nàng.

Tô Vũ nhóm lửa.

Ánh lửa tỏa ra, chiếu lên mặt hắn, ấm áp và sáng lóa.

Thẩm Nguyệt xào thịt trước, sau đó chiên trứng, lại đun nước nấu mì.

Chỉ chốc lát sau, nước sôi sùng sục, tỏa ra làn hơi bao phủ căn bếp như sương mù.

Tô Vũ giương mắt ra nhìn, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Thẩm Nguyệt giữa khói bếp, ánh mắt hắn sâu dần, nhìn không thấy đáy.

Bình luận

Truyện đang đọc