THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 553

Sườn dốc này còn dài hơn nơi ở trong rừng phong, bị lăn xuống từ trên cao thật sự rất khổ sở.

Một lúc lâu sau Thẩm Nguyệt dần dần tỉnh lại sau cơn tê dại, cố nhúc nhích thân thể rã rời.

Nhưng Tô Vũ ở bên dưới nàng thì một hồi lâu cũng không có phản ứng.

Hai tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy thắt lưng của Thẩm Nguyệt như những chiếc vòng sắt.

Thẩm Nguyệt gọi mấy lần nhưng không thấy hắn hồi đáp, trong lòng nàng vô cùng hoảng hốt, liền giơ hai bàn tay dính đầy bùn đất sờ lên tóc Tô Vũ rồi sờ lên mặt hắn, khàn giọng nói: “Tô Vũ… Tô Vũ?”

Ngón tay nàng chạm vào hốc mắt của hắn, cảm thấy có chút mát lạnh, ngón tay nàng cũng chạm vào lông mi của hắn, nhưng hai mắt của hắn vẫn nhắm nghiền.

Thẩm Nguyệt quen biết Tô Vũ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng vì hắn mà cảm thấy sợ hãi, đó là nỗi sợ hãi bộc phát ra từ tận sâu trong đáy lòng.

Cũng giống như Hạ Du, thân thể của nàng bất giác run lên, những đầu ngón tay không tự chủ được mà liên tục vuốt ve gương mặt Tô Vũ hết lần này đến lần khác, phủi bụi trên mặt hắn, giọng nói trở nên khàn khàn đau đớn: “Tô Vũ, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi”.

Hơi thở của hắn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến cho Thẩm Nguyệt mất hồn mất vía.

“Đừng làm ta sợ”.

Nàng biết rằng Tô Vũ rất lợi hại nhưng cho dù mạnh mẽ đến đâu thì hắn cũng là con người bằng xương bằng thịt.

Hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đổ máu, cũng sẽ mệt mỏi và chạm đến giới hạn của mình.

Thậm chí hắn cũng có thể giống như bây giờ, ngủ say đến mức Thẩm Nguyệt không thể gọi dậy.

Trước đây chỉ cần Thẩm Nguyệt gọi thì hắn đều sẽ đáp.

Cõi lòng Thẫm Nguyệt giống như bị thứ gì đó xé nát, khiến cho nàng cảm thấy trống rỗng đau đớn.

Thẩm Nguyệt cắn răng, nàng không muốn ngay khi nàng vừa chịu thừa nhận và nhìn thẳng vào nam nhân liều lĩnh nguyện ý cùng nàng lên núi đao xuống biển lửa thì hắn lại để nàng ở lại một mình.

Nàng lại càng không muốn giống như Hạ Du, phải một mình ngồi khóc trên sườn núi!

Nàng không muốn phải chịu sự thống khổ đó. Nàng thừa nhận Tô Vũ rất quan trọng đối với nàng, quan trọng đến nỗi nàng không thể đong đếm được.

“Tô Vũ, tỉnh lại cho ta”.

Hai mắt Thẩm Nguyệt đỏ hoe, nàng liên tục ấn vào huyệt vị của hắn nhưng không hề thấy có tác dụng, sau đó nàng lại vùi đầu cắn vào cổ hắn, lại cắn thêm một cái vào tai của hắn.

Miệng nàng đầy bụi đất.

Nàng đã không còn chú ý đến chuyện gì khác, nàng đã quên mất mình phải làm gì, nàng chỉ muốn Tô Vũ tỉnh lại bằng bất cứ giá nào.

“Tỉnh lại cho ta…”

Có lẽ là bởi vì cảm thấy đau đớn, cũng có lẽ là đã cảm nhận được sự lo lắng của Thẩm Nguyệt.

Sau một lúc lâu, Tô Vũ mới chậm rãi mở mắt ra.

Đáy mắt của hắn sâu đến mức muốn khóa chặt hình ảnh của nàng bên trong.

Tô Vũ ngơ ngác nhìn nàng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mắt Thẩm Nguyệt.

Đầu ngón tay hắn mát lạnh.

Tô Vũ thở ra một hơi rồi nở một nụ cười an ủi nàng, cho dù bộ dạng lúc này có chật vật nhưng nụ cười của hắn vẫn rất động lòng người.

Hắn nói: “Đừng khóc, ta không sao”.

Bình luận

Truyện đang đọc