THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 609

“Ngươi yên tâm, nàng ta tạm thời tất cả mọi chuyện đều tốt ngoại trừ việc điên điên khùng khùng mà thôi. Ta vẫn đang chờ xem ngày huynh muội các người đoàn tụ kia”.

Hai tay Liễu Thiên Hạc dùng lực đánh vào cột của nhà tù bằng gỗ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể phá tan mà thoát ra ngoài.

Tiếp đó Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ liền leo lên ngựa, đại tướng quân Dạ Lương dẫn đầu đi trước, một hàng người bắt đầu xuất phát về phía biên thành của Dạ Lương.

Thành trì gần biên giới của Dạ Lương gọi là thành Diệp thành.

Trước đó quân và dân tại thành Diệp đã sớm nhận được tin tức nói rằng sứ thần của Đại Sở hôm nay sẽ đến nơi đây cùng hoàng đế Dạ Lương đàm phán.

Nếu đàm phán thành công, Dạ Lương cùng Đại Sở sẽ không động binh đao trong những năm tiếp đó, tôn trọng nguyên tắc hòa bình và hữu nghị, người dân Dạ Lương cuối cùng cũng có thể khôi phục nguyên khí và nghỉ ngơi nên họ đều vô cùng vui mừng mà nhộn nhịp tới chào đón.

Chỉ là không ngờ tới sau khi tới được thành Diệp thành mới phát hiện ra hoàng đế Dạ Lương không có mặt ở đó mà lại di chuyển tới nơi khác rồi.

Chếch về phía nam của thành Diệp vài chục dặm có một ngọn núi Diệp, đây là ngọn núi cao nhất trong bán kính quanh đây với đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa quanh năm.

Hành cung vào ngày hè vô cùng mát mẻ, là một nơi tuyệt vời để tránh cái nóng nực, leo lên đến đỉnh núi còn có thể thưởng thức tuyết vào giữa tháng sáu, phóng mắt nhìn khắp núi non.

Phải nói rằng hoàng đế Dạ Lương quả thực là một người rất biết cách hưởng thụ.

Thành Diệp là một tòa thành trì nhỏ, không đủ để dung chứa hoàng đế Dạ Lương và một nhóm quan viên trong triều đến đàm phán cùng Đại Sở.

Không gian tại hành cung rộng rãi, càng dễ dàng ôn hòa tâm tình, mấu chốt là nơi đây sở hữu địa hình hiểm trở, lên dễ xuống khó.

Đến được dưới chân núi Diệp trời đã nửa chiều.

Một hàng người còn phải bỏ ngựa xe đi bộ lên núi.

Chân núi được canh phòng cẩn mật, phải vượt qua tầng tầng lớp lớp các trạm gác, nhưng có đại tướng quân mở đường ở phía trước, một đường này cũng trơn tru thông suốt.

Để đến được hành cung ở sườn núi còn phải thông qua một con hào.

Vắt ngang phía trước hào trời là một lối đi lơ lửng, và bên dưới lối đi chính là một vách núi sâu không thấy đáy.

Tại các điểm vào và ra của lối đi đều được bảo vệ bởi các binh sĩ Dạ Lương, nghe đại tướng quân tự hào cho biết trong trường hợp khẩn cấp có thể cắt đôi từ đó chặt đứt lối vào hành cung duy nhất để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hành cung.

Thẩm Nguyệt không khỏi ngưỡng mộ, nàng tấm tắc ngợi khen: “Không ngờ hoàng thượng của các người lại có ý thức an toàn mạnh mẽ như vậy”.

Chỉ không biết hắn có từng cân nhắc tới, sau khi cắt đứt lối đi này, không chỉ người bên ngoài không thể tiến vào mà người bên trong hành cung cũng đều không ra được hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc