THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 705

Dần dần thanh danh của Tĩnh Nguyệt công chúa càng lúc càng vang dội trong lòng các tướng sĩ và nạn dân.

Vào đêm, công việc bận rộn của ban ngày mới dừng lại, phần lớn quân dân dần chìm vào giấc ngủ trong trôi dạt và bất an.

Trong thành lại im lìm như thành hoang, chỉ còn lại cơn mưa mùa thu kéo dài không ngớt.

Không ai biết cơn mưa này còn tiếp diễn trong bao lâu, mưa cứ rơi mãi, chỉ sợ sẽ mang đến thêm nhiều tai họa và rắc rối.

Nước sông dâng lên, bùn đất bị rửa trôi, sẽ dẫn đến lũ quét.

Đến lúc này, bởi vì mưa liên tục nhiều ngày, trong thành không thể nào thoát nước được, trên đường tích tụ một lượng nước rất lớn.

Đại Sở vừa mới kết thúc chiến loạn cùng Dạ Lương, chỉ e hiện giờ không thể chịu nổi thiên tai bão lũ.

Sau khi mọi người đã ngủ, trong nồi đun một ít nước nóng, Thẩm Nguyệt mang nước nóng về phòng tắm rửa.

Bấy giờ cuối cùng nàng cũng có thời gian rảnh rỗi, gột rửa bản thân từ đầu đến chân.

Tô Vũ đứng ở bên ngoài, khẽ gõ cửa phòng nàng.

Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Nguyệt mở cửa phòng, trên người vẫn còn hơi ẩm, thấy Tô Vũ đứng dưới ánh đèn ảm đạm trong hành lang, thần sắc nhu hòa, bèn nói: “Muộn thế này rồi, sao chàng vẫn chưa ngủ”.

Tô Vũ đáp: “Thấy nàng cả ngày bận rộn chẳng ăn được thứ gì, ta đến đưa ít đồ ăn cho nàng”.

Thẩm Nguyệt trông thấy thức ăn mà hắn mang đến, ngoài món khoai lang mà mọi người cùng ăn, còn có vài món ăn khác.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Thứ này từ đâu ra vậy, không phải trong thành hết thức ăn rồi sao”.

“Đây là rau dại hôm nay Hạ Du đào về, số lượng không nhiều nên không thể chia đều cho mọi người, bèn lấy ra làm món ăn khuya cho nàng”.

Thẩm Nguyệt cười nhạt như không: “Đãi ngộ của ta cũng đặc biệt quá nhỉ”.

Tô Vũ mang thức ăn vào trong phòng Thẩm Nguyệt: “Nàng là công chúa, vốn phải được nuôi nấng trong vinh hoa phú quý, nhưng bây giờ lại đồng lòng cùng quân dân, chịu cực chịu khổ, ăn thêm chút rau dại đâu thể gọi là đặc biệt được”.

Thẩm Nguyệt ngồi xuống bên bàn, quả thực ban ngày nàng không chú tâm đến việc ăn uống, bây giờ trông thấy đồ ăn mới thấy đói.

Tô Vũ đưa đũa cho nàng, nàng nóng lòng nếm thử một miếng, nhướn mày hỏi: “Món rau dại này là do ai nấu?”

“Rau là do Hạ Du rửa, lửa là do Tần tướng quân nhóm, còn việc nấu nướng…”, Tô Vũ khẽ hỏi: “Ta nấu không ngon sao?”

Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Chàng nói là họ hỗ trợ chàng, món này do chàng nấu?”

Tô Vũ cười cười: “Lần đầu nấu nướng, chẳng có kinh nghiệm gì, nếu không ngon cũng mong nàng lượng thứ”.

Đây là lần đầu Tô Vũ nấu cơm cho nàng nhỉ?

Thẩm Nguyệt nhìn món rau dại trong đĩa mà gật đầu: “Ngon, rất ngon”.

Đừng nói là lần đầu Tô Vũ nấu cơm, chắc hẳn đây cũng là lần đầu Hạ Du đi kiếm rau dại và rửa rau, Tần Như Lương chắc cũng lần đầu phải ngồi trước bếp lò nhóm lửa.

Bình luận

Truyện đang đọc