THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 822

Tần Như Lương lúc này bất ngờ lên tiếng: “Dường như những chuyện này không đến lượt ngươi làm đâu”.

Tô Vũ gẩy đống lửa đáp: “Vậy để ngươi làm ta cũng sẽ rất không thoải mái, cái tên nàng ấy gọi vừa rồi là ta”.

Tần Như Lương cáu giận mím môi: “Ngươi rất đắc ý vênh váo có phải không?”

“Ngươi nói đúng thì là đúng”.

Dù sao Tần Như Lương nói gì cũng sẽ không để Tô Vũ choàng áo lên cho Thẩm Nguyệt, Tô Vũ đương nhiên cũng sẽ không cho phép hắn làm vậy.

Nhưng Thẩm Nguyệt không thể cứ chịu lạnh như vậy.

Sau đó hai người đều đưa mắt nhìn về phía Hạ Du đang ngủ say sưa.

Khi Hạ Du bị xách dậy vẫn mang khuôn mặt mờ mịt ngái ngủ. Tô Vũ cùng Tần Như Lương đều nhét áo khoác của bản thân vào tay hắn, sai khiến hắn tới choàng lên cho Thẩm Nguyệt.

Chỉ là khoác áo mà thôi, đối với Hạ Du mà nói dễ như trở bàn tay, sau khi ngây ngô đắp lên trên người Thẩm Nguyệt hắn lại ngơ ngác tiếp tục chìm vào mộng đẹp.

Nhưng vừa nhắm lại mắt Hạ Du mới chậm chạp có chút tỉnh táo, nói: “Hả? Tại sao lại kêu ta làm, hai người không có tay hay không có chân vậy?”

Tần Như Lương đáp: “Ngươi làm cũng đã làm rồi còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì”.

Hạ Du uất ức: “Ta ghét nhất là người khác lợi dụng lúc ta không minh mẫn giật dây ta làm này làm kia”.

Ngay khi lời này vừa vang lên, một chuyển động cực kỳ nhỏ bé và không đúng lúc bỗng nhiên vang lên trong màn đêm yên tĩnh bên ngoài.

Tiếng động đó vang lên từ xa tới gần, dường như đang tiến gần về phía này.

Tô Vũ cùng Tần Như Lương sững sờ, nét mặt cả hai đều toát lên sự nghiêm trọng.

Tô Vũ nheo lại tầm mắt hẹp dài, hơi thở ôn hòa ngày thường lập tức trở nên lạnh lẽo, khi Hạ Du còn muốn oán trách hai câu thì hắn đã đưa tay lên môi, ra hiệu nhắc nhở Hạ Du đừng lên tiếng.

Mặc dù sự nhạy bén của Hạ Du không sánh được bằng Tô Vũ cùng Tần Như Lương, nhưng cũng phát giác ra được bầu không khí khác thường này.

Hắn kịp thời dừng lại, trái tim cũng như chùng xuống.

Mấy người im lặng trong chốc lát, sau đó Tần Như Lương trầm giọng nói: “Tới rồi”.

Vừa nói, Tô Vũ đã dập tắt đống lửa, nói: “Tách ra đi về sau núi”.

“Thẩm Nguyệt thì sao?”, Tần Như Lương mím môi.

Tô Vũ đáp gọn lỏn: “Thẩm Nguyệt đi theo ta”.

Trong lòng Tần Như Lương không cam tâm nhưng cũng giống như trước không làm sao được.

Hạ Du nói: “Thẩm Nguyệt đi theo đại học sĩ thôi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút”.

Khi lửa tắt Thẩm Nguyệt cũng đã tỉnh dậy, nàng ngồi trong góc, đôi mắt minh mẫn phản chiếu tia sáng rực bởi ánh sáng của tuyết bên ngoài.

Nàng không nói thêm gì nhiều.

Nàng đi theo Tô Vũ không chỉ hai người họ có thể đảm bảo an toàn hơn một chút mà Tần Như Lương cùng Hạ Du cũng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc