THẨM NGUYỆT MỘT KIẾP HỒNG TRẦN

Chương 853

Tô Vũ lau nước mắt cho Thẩm Nguyệt, nhưng càng lau lại càng nhiều.

Hắn nói khẽ: “Nàng còn nhớ lần trước ta nói gì không. Kể cả Bắp Chân là con ruột của ta thì cũng chẳng quan trọng bằng nàng. Vào thời điểm nguy cấp thì vẫn phải từ bỏ thằng bé”.

“Bắp Chân và ta là máu mủ ruột rà, tâm liền tâm, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”

Tô Vũ im lặng hồi lâu, vẻ mặt chật vật, cuối cùng nói: “Đúng, máu mủ ruột rà, tâm liền tâm, sao có thể đơn giản được. Là ta tính sai ngay từ đầu, còn tưởng rằng có thể dễ dàng cắt đứt”.

Ngón tay hắn khẽ vuốt ve khóe mắt Thẩm Nguyệt: “Nàng cho rằng ta không thích Bắp Chân ư? Ta từng ôm thằng bé, dỗ dành nó, thằng bé rất ngoan, không náo loạn ồn ào, ta rất thích nó là đằng khác”.

Thẩm Nguyệt nghẹn ngào khóc nấc.

Tô Vũ buồn bã nói: “Nhưng nếu ta chỉ có thể chọn một giữa nàng và thằng bé, thì ta đành phải từ bỏ thằng bé thôi”.

Thẩm Nguyệt dùng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Vậy chàng còn nhớ lúc ở thành Huyền đã nói thế nào không?

Lúc đó, ta đã hỏi rằng chàng trù tính tất thảy những chuyện này vì điều gì. Chàng đã trả lời là vì muốn ta và Bắp Chân sẽ không bị ức hiếp nữa. Chàng tình nguyện ức hiếp người trong thiên hạ vì ta và thằng bé chứ không muốn để chúng ta bị bọn họ bắt nạt.

Nếu như cuối cùng đạt được mục đích mà lại mất đi Bắp Chân, thế cũng tức là mất đi một nửa dự tính ban đầu, vậy đâu còn ý nghĩa gì nữa?”

Tô Vũ sững sờ.

Thẩm Nguyệt nói: “Tô Vũ, không phải cứ về kinh là ta chắc chắn sẽ chết. Mọi thứ chưa đến hồi kết nên khó thể nói trước được, chỉ cần ta cố gắng, chỉ cần nghĩ được cách thì ta có thể cứu được Bắp Chân ra ngoài.

Nhưng bây giờ ta còn chẳng cố gắng, cứ thế vứt bỏ thằng bé thì chắc chắn một điều rằng ta đã thất bại.

Tại sao lại không thể cứu Bắp Chân ra ngoài, chỉ cần cứu được thằng bé ra thì sau này hoàng đế mới không còn uy hiếp đến kế hoạch của ta được nữa. Nếu như thằng bé không còn trên đời thì ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa”.

Thẩm Nguyệt khẽ cử động cánh tay cứng ngắc, nói tiếp: “Tô Vũ, ta xin chàng, hãy thả ta về đi, được không?”

Tô Vũ còn chưa trả lời thì Thẩm Nguyệt đã chủ động áp sát, hôn lên môi hắn.

Nàng hôn rất nồng nhiệt như rất muốn nhận được sự đáp lại của hắn.

Tô Vũ không kìm nén được nữa, bắt đầu đáp lại nụ hôn của Thẩm Nguyệt.

Nhưng đúng lúc họ đang nồng nhiệt nhất thì hai tay vốn dĩ bị trói phía sau của Thẩm Nguyệt khẽ cử động. Nàng nâng tay lên, bổ một cái dứt khoát vào phần gáy của Tô Vũ.

Đôi mắt ướt nhòe nước ban nãy giờ đây trong trẻo và vô cùng bình tĩnh.

Kết quả nàng bổ một cái, Tô Vũ ngất luôn. Để tránh việc đánh một lần không đủ để khiến hắn ngất đi nên Thẩm Nguyệt gần như đã dùng hết sức.

Tô Vũ ngả vào người Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt không đành lòng để hắn nằm đất nên vẫn ôm lấy.

Cho dù hai ngày vừa qua Tô Vũ vẫn luôn trói mình, dù nàng thật sự giận hắn nhưng trong lòng vẫn rất thương.

Thẩm Nguyệt tháo dây lụa trói chân mình ra, sau đó đứng dậy, đặt Tô Vũ lên chiếc ghế mình vừa ngồi.

Bình luận

Truyện đang đọc