Thấy Hồng Thiên Lượng đi, liền có người cũng muốn bắt chước theo. Nhưng bọn họ lại lập tức bị đánh trở lại.
Người kia không cam lòng, nói:
- Vì sao hắn có thể đi, ta không được?
- Bởi vì hắn là Hồng Thiên Lượng!
Câu nói đầu tiên liền khiến cho hắn ngậm miệng.
- A, lời của ta xem ra không có mấy sử dụng. Có người nghe không lọt vào trong lỗ tai!
Từ Hữu Lượng cười lạnh. Hắn đảo mắt qua trên mặt của đám người Liên Tuyết Dung, Thác Bạt Thiên Hoang một chút, cũng không tức giận.
Hắn đang cần những kẻ cứng đầu để tới lập uy. Như vậy sau khi hắn tiêu diệt những kẻ cứng đầu này, những người khác tự nhiên sẽ sinh ra kính sợ. Cái uy này xem như đã lập được.
- Nhàm chán!
Thác Bạt Thiên Hoang cười lạnh một tiếng, quay đầu lại muốn rời đi.
Thân hình Từ Hữu Lượng lập tức nhảy ra, đánh về phía Thác Bạt Thiên Hoang. Lúc gần tới phía sau lưng đối phương, hắn mở năm ngón tay ra, chụp về phía bả vai của đối phương.
- Lăn!
Thác Bạt Thiên Hoang hừ lạnh một tiếng. Hắn chợt quay đầu lại một chưởng, ầm ầm đánh ra. Lực lượng đáng sợ bạo phát. Một chưởng này vừa nhanh lại vừa mạnh.
Ầm!
Từ Hữu Lượng nhất thời bị chấn động lui về phía sau. Thân hình Thác Bạt Thiên Hoang cũng lùi về phía sau, lảo đảo.
- A?
Ánh mắt Hồ Dương không khỏi nhất thời sáng lên. Trong tay hắn có tư liệu về mỗi một học viên mới. Lấy năng lực của hắn tất nhiên không khó thu được. Cho nên hắn biết Thác Bạt Thiên Hoang chỉ là nhất đổi, hơn nữa còn vừa đột phá.
Nhất biến có thể địch nổi tam biến. Người này quả không đơn giản.
Thiên tài!
Người mới này, hắn nhận định phải nắm lấy.
- Ta không lăn, ngươi còn muốn đánh ta sao?
Từ Hữu Lượng cười nói, có chút tiện.
Liên Tuyết Dung không chút do dự, chính là một roi quất qa.
- Thật đúng là một cây ớt nhỏ!
Từ Hữu Lượng nhe răng, vội vàng tiến hành phản kích.
Thực lực của Liên Tuyết Dung hoàn toàn không kém gì hắn. Hắn lại không dám khinh thường. Bằng không có khả năng sẽ lập tức bị đánh bại, xấu mặt ở trước mặt mọi người.
Hai vị Hoán Huyết Cảnh đại chiến, khiến cho mọi người nhìn không chớp mắt.
Không giống với Thác Bạt Thiên Hoang chiến đấu cùng Từ Hữu Lượng, Liên Tuyết Dung lại là mỹ nữ tuyệt sắc, hơn nữa dáng người còn đẹp như vậy. Nhất là bộ ngực, lớn đến chói mắt. Theo động tác nàng nhảy lên, nó run rẩy không ngừng. Quả thực khiến người ta chảy máu mũi.
Có thể nói, trong lòng của mỗi người đều có khuynh hướng muốn Liên Tuyết Dung thắng. Nhưng vì thưởng thức mỹ nữ nhiều thêm một hồi, bọn họ lại hy vọng hai người có thể đánh lâu thêm một chút.
Hồ Dương có chút giật mình. Hắn không nghĩ tới Từ Hữu Lượng nhân vật số hai của Hồ Gia Bang, thậm chí liên tiếp hai lần ra tay, đều không có cách nào lập công.
Không có cách nào. Lần này chiêu học viên mới không giống với trước kia.
Trước đó, mọi người tiến vào học viện là Thông Mạch Cảnh. Mà lần này, lại trực tiếp có Hoán Huyết Cảnh tiến đến. Vừa có thiên tài như Thác Bạt Thiên Hoang, lại có tam biến như Liên Tuyết Dung.
Cho nên, Từ Hữu Lượng hai lần không có cách nào lập công, thật ra cũng bình thường.
Vậy... Chỉ có thể tự mình ra tay.
- Hữu Lượng, lui ra!
Hắn nói xong, thân hình vọt ra, một chưởng đánh về phía Liên Tuyết Dung.
Lực lượng của hắn quá cường đại. Hắn đạt ngũ biến lại thêm ở Thông Mạch Cảnh đã từng đạt tới hai mươi mạch, chống lại tam biến bình thường, tuyệt đối nghiền ép.
Liên Tuyết Dung lập tức liền bị đẩy lui. Lực còn sót lại không tiêu tan. Nàng phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngồi dưới đất.
Dáng vẻ nàng xinh đẹp động lòng người, khóe miệng chảy ra vệt máu cũng không khiến người ta nổi lòng thương tiếc, mà là tràn ngập bạo lực quyến rũ, khiến người ta muốn thoả thích đi chà đạp, xé rách trang phục của nàng, khiến cho dáng người nóng bỏng của nàng hoàn toàn lộ ra.
Trong lòng Hồ Dương cũng dâng lên một sự bạo ngược như vậy. Người mỹ nữ này thực sự mê người, khiến cho hắn kích động, muốn lấy phương thức thô bạo nhất đi chiếm giữ lấy nàng.
Hắn vội vàng ép xuống kích động như vậy, nhìn về phía mọi người nói:
- Còn có người nào không muốn gia nhập Hồ Gia Bang hay không?
Không có người nào nói chuyện. Hồ Dương vừa bắt đầu đã bày ra thực lực cường đại và tác phong bá đạo. Bộ dạng người thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, ép tới người ta không thở nổi.
Hơn nữa, mọi người cũng biết quy củ của học viện, cổ vũ mọi người khiêu chiến, cá lớn nuốt cá bé. Nếu như không gia nhập Hồ Gia Bang, sợ rằng sau đó sẽ không ngừng gặp phải phiền phức.
Thôi đi, lại theo. Dù sao Hồ Gia Bang cũng không yếu. Sau đó ở trong học viện cũng coi như có một chỗ dựa vững chắc.
- Ta muốn nghe theo thiếu gia!
Đúng lúc này, chỉ thấy một thiếu nữ ôm con lợn nhỏ đứng lên, yếu ớt nói.
A?
Hồ Dương nhìn sang, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đã giải quyết hai kẻ cứng đầu. Nhưng không nghĩ tới chính là, người thứ ba lại có thể là một thiếu nữ nhu nhược nhìn qua chắc hẳn đối với cái gì cũng nói "vâng" như vậy.
Cái gì mà thiếu gia?
Lẽ nào nữ tử này còn là thị nữ của người nào đó?
Một thị nữ cũng có thể gia nhập học viện Đế Đô?
Đây không phải là kéo xuống trình độ của toàn bộ học viện sao?
- Thiếu gia nhà nàng?
Hồ Dương hỏi. Đây là hậu đại của một nhà hào môn nào, lại có thể để cho thị nữ đi tham gia sàng lọc. Đây là muốn ở trong học viện tiếp tục hầu hạ mình sao?
- Đúng đúng đúng!
Hoán Tuyết liên tục gật đầu. Nàng hoàn toàn không có một chút chủ kiến nào. Dù sao tất cả đều nghe theo thiếu gia.
- A, thiếu gia nhà nàng là ai?
Hồ Dương lại hỏi.
- Thiếu gia nhà ta là Lăng Hàn.
Hoán Tuyết nói.
Hồ Dương sửng sốt, hắn nhớ tên này chắc cũng là học viên mới trong lần này.
Hừ, một người dân thường cũng dám sĩ diện như thế, dẫn một thị nữ tiến vào học viện? Thực sự nói đùa sao? Phải biết rằng ngay cả những tên nhị thế tổ, tam thế tổ như bọn họ, cũng không có để người không liên quan tiến vào.
Được, kế tiếp liền thu thập người gọi là "Thiếu gia" này.
- Người đâu?
Hồ Dương hỏi.
- Không ở nơi này.
Thác Bạt Thiên Hoang ngắt lời.
- A?
Hồ Dương cười lạnh.
- Thật đúng là điên cuồng. Ta cũng đã ở nơi này thật lâu, tiểu tử này lại có thể chưa có xuất hiện?
Hắn dừng một chút, nói:
- Hữu Lượng.
- Có mặt.
Từ Hữu Lượng vội vàng nói.
- Đi gọi người đến đây.
Hồ Dương nói.
- Vâng, Dương ca.
Từ Hữu Lượng gật đầu. Hắn lập tức sai người đi tìm gian phòng của Lăng Hàn, dẫn người đi ra.
Cảm hứng mới