THẦN LONG Ở RỂ



“Ồ? Chừng mực?” Hồ Cửu nhếch miệng cười.
Trợ lý Bác có hơi khó chịu với thái độ của Hồ Cửu, suy cho cùng Hồ Cửu dù cho có máu mủ với Hồ gia đi nữa nhưng Hồ Cửu suy cho cùng chỉ là một kẻ bình thường.
Vậy mà anh dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người Hồ gia, trong mắt trợ lý Bác, Hồ Cửu chính là không biết tự lượng sức mình.
“Tuy rằng Hồ gia gần đây không có khởi sắc, nhưng cũng đủ sức làm cho cậu thảm hơn con chó hoang đấy.” Trợ lý Bác cũng không khách khí.
Hồ Lâm cũng không nói gì, chỉ âm thầm đồng ý để trợ lý Bác ra sức sỉ vả Hồ Cửu, lúc trước ông còn niệm chút tình cũ, bây giờ thì khác, ông không cần phải bận tâm một đứa cháu không nhận Hồ gia.
“Tôi cũng muốn xem… Các người có bao nhiêu thực lực.” Hồ Cửu nói xong cũng không có ý định nhường bước cho bọn họ.
Lần này anh muốn tìm Lục Thạc, cũng không muốn ai gây phiền phức cho cô cùng anh nữa.
“Ông Hồ…” Trợ lý Bác cúi đầu chờ quyết định của Hồ Lâm.
“Là cậu đâm vào Hồ Tiêu? Là cậu cố ý?” Hồ Lâm vẫn đỉnh đạc hỏi.

Ông ta vốn không để Hồ Cửu vào mắt, dù cho Hồ Tiêu có lỗi thì đứng giữa Hồ Cửu cùng Hồ Tiêu, ông ta vẫn mặc định Hồ Cửu không xứng.

Truyện Full
“À, cái tên nhiều lời đó là cháu ông sao? Xem như hắn còn chút may mắn.” Hồ Cửu không chút yếu thế đáp trả.
Hữu Thủ đã vô cùng ngứa mắt trước thái độ của đám người Hồ gia, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy dường như những kẻ sống ở phương Bắc luôn tự cho mình thượng đẳng hơn người.
“Ngông cuồng là tốt, nhưng tuổi trẻ cũng nên biết kiềm chế, quá mức phô trương sẽ rước họa.” Hồ Lâm lạnh lùng nói.
Ánh mắt sắc bén của ông ta như đang muốn tuyên một bản án cho Hồ Cửu.
“Xem như có chút quen biết, nhẹ tay đừng để chết.” Hồ Lâm đi chậm rãi, vừa đi vừa nói với trợ lý Bác.
Cũng là nói cho đám vệ sĩ nghe thấy, đây xem như là ngầm đồng ý cho họ.
Trợ lý Bác rút ra một điếu thuốc, châm lửa, khí thế mười phần tiêu sái, sau đó hắn ta nhìn Hồ Cửu cười khẩy một cái.
Còn tỏ ra là có ý tốt nhắc nhở: “Cậu Hồ, tôi đã nói rồi, đôi khi đừng nên cứng quá, chó thì mãi là chó, mà đã là chó nên khôn một chút.”
“Thôi, tôi cho cậu một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi, tôi niệm tình sẽ nhẹ tay một chút.”
“À… Nếu có thể bò qua háng tôi, ừm tôi nghĩ rằng có thể nói giúp với ông Hồ, cậu cũng sẽ không bị thê thảm như chó.” Nói xong Trợ lý Bác nở nụ cười gian tà.
Hữu Thủ đứng bên cạnh đã sớm không chịu nổi, còn chưa để hắn ta cười xong, Hữu Thủ nhanh chóng một quyền di chuyển đấm thẳng vào mặt trợ lý Bác.
Vì quá bất ngờ trợ lý Bác choáng váng, may mắn là có vệ sĩ đứng sau nhanh tay đỡ hắn ta, nếu không hắn ta đã ngã nhào, mất cả hình tượng.
Chỉ là… Mũi của hắn ta xem như bị gãy thảm, máu chảy tới mức đáng sợ, mà trợ lý Bác lúc này vô cùng tức giận, hắn ta cảm nhận cơn đau này, vô cùng thống khổ.
“Đánh, tên này đánh chết cho tôi.” Trợ lý Bác tức giận ra lệnh.
Nhưng đám vệ sĩ vừa xông lên, Hữu Thủ chỉ vài đòn nhanh nhẹn, tay đấm, chân đá, một đòn lại một đòn, từng tên vệ sĩ còn chưa tiến lại gần Hồ Cửu đã ngã quỵ trước Hữu Thủ.
Chính vì bọn họ coi thường Hồ Cửu, nên không mang theo nhiều vệ sĩ, bọn họ tự tin với thực lực người của Hồ gia, dù là không tinh anh xuất sắc thì cũng là những kẻ có tiếng tăm.

Ai mà ngờ bọn họ lại không chịu nổi một đòn chứ.
Lúc này Hồ Cửu cười lớn.
“Ha ha ha…”
Anh cười xong thì nhìn trợ lý Bác.
“Xem kìa… Một kẻ cao quý như các vị, lại bị một con chó hoang như tôi cắn sao?” Hồ Cửu mở lời mỉa mai.
“Thật ra không sao.

Tầm mắt hạn hẹp như các người, biết phân biệt là sói hay chó chứ.

Nói ngu ngốc quả không sai.” Anh nói xong còn cố ý nhấn mạnh nhìn về phía xe Hồ Lâm đang ngồi.
Hồ Lâm thấy một màn này thì vô cùng kinh ngạc, ông cũng không tin vào mắt mình.
Làm sao đám vệ sĩ trăm tuyển ngàn chọn lại nhanh chóng ngã gục chứ.
“Mày làm gì vậy hả? Muốn chết?” Ông ta dù sao cũng đã quen với việc mình làm việc hơn người.
Lần đầu bị một tên nhãi con đè đầu, sao lại không tức giận cho được.
“Ông Hồ, để tôi.” Trợ lý Bác nói xong thì nhanh chóng di chuyển.
Hắn ta dù sao cũng biết chúng công phu, nếu như so ra thì có thể nói là hiếm có đối thủ.

Chỉ là hôm nay hắn xui xẻo, gặp phải đối thủ mạnh.
Rắc.

Rầm.
Tiếng xương gãy vang lên, đám vệ sĩ cùng Hồ Lâm hoảng hốt.
Đám vệ sĩ kia cùng lắm bị đánh nặng tay một chút, hơi choáng váng, nhưng không ai bị thương nặng.
Hữu Thủ tấn công chuẩn xác, không có chút sai sót.
Nhưng với tên trợ lý Bác này, Hữu Thủ là cố ý, anh ta muốn phế đi cái tên dám sỉ nhục Long chủ.
“Xem nào.

Thật đáng thương.” Hồ Cửu nói một câu.
Trợ lý Bác vừa di chuyển đã bị Hữu Thủ nhanh chóng dùng hết lực đá vào chân trái, vì lực đạo quá mạnh nên chân trợ lý Bác xem như gãy vụng, hắn ta chịu một kích này cũng xem là đem bao nhiêu công phu phế bỏ.
“Á…” Hắn ta đau đớn hét lên.
Ánh mắt thù hận nhìn về phía Hữu Thủ, lại nhìn thấy ánh mắt như atula của Hồ Cửu thì hơi rùng mình.
Hắn có cảm giác bản thân xong đời rồi.
“Hừ, phản rồi! Mày lại dám ra tay với Hồ gia.” Hồ Lâm chĩa tay về phía Hồ Cửu mà mắng.
Từ trước tới giờ ông chưa từng chịu qua cảnh mất mặt như thế này.
“Ông già, hở ra là Hồ gia, Hồ gia thì sao chứ? Hồ gia là cái thá gì? Tôi khinh, ông còn sỉ nhục anh Hồ Cửu tôi không khách khí với ông đâu.” Hữu Thủ tức giận lên tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc