THẦN LONG Ở RỂ



“Hoàng Đàn, mọi chuyện ở lại hỗ trợ Hữu Thủ cùng Dung Vị.”
Anh xoay người gọi to Hoàng Đàn, sau khi phân phó ổn thỏa tự mình rời đi.
Mà lúc này, Lục Thạc thẩn thờ, cũng không còn lý do để có thể níu kéo Hồ Cửu.
Bản thân cô cũng không biết cô nghĩ gì nữa.
Níu kéo được anh thì sao?
Cô sẽ không kết hôn với Hào Danh Đạt sao?
“Cô Lục, tôi đưa cô về.”
Hữu Thủ nhanh chóng đi lên.
“Không… không cần…”
“Nếu anh Hồ Cửu biết tôi để cô về một mình chắc chắn sẽ chém tôi.”
Ánh mắt Hữu Thủ có chút nài nỉ.
“Vậy… được.”
Lục Thạc hơi ngượng ngùng nói.
Cô nhiều lần thấy Hữu Thủ đi cùng Hồ Cửu, cũng nhiều thấy cả hai thân thiết.

Trong mắt cô, những lúc đó chỉ là cả hai người là bạn bè cùng kéo nhau đi đâu đó, không có sự nghiệp gì ổn định.
Nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ Hồ Cửu cùng mọi người, có lẽ… không như cô nghĩ.
Có thể mời được đại y sư Lâm Dực, còn có thể là người thường sao?
Sau khi lên xe, trên đường về tĩnh lặng, Lục Thạc nhiều lần muốn hỏi gì đó lại thôi.
Hữu Thủ lại là người có thể nhìn ra được.
“Cô Lục, anh Hồ Cửu rất tốt với cô.”
Nghe vậy Lục Thạc chỉ biết cúi đầu.
“Tôi biết.”
“Anh ấy có thể vì cô làm mọi thứ.”
Lục Thạc hoàn toàn im lặng, cũng không phủ nhận.
“Hào Danh Đạt sẽ làm được như anh ấy sao?”
Ngừng một chút, Hữu Thủ hỏi Lục Thạc.
Cô lúng túng, cũng không biết phải làm thế nào.
“Anh Hào là người tốt, lúc tôi gặp chuyện chính anh ấy xả thân cứu tôi.

Sau đó còn chiếu cố tôi rất nhiều.”
“Chắc chắn anh ấy sẽ tốt với tôi.”
Nghe Lục Thạc nói vậy, Hữu Thủ lắc đầu.
Nhìn bộ dạng của Hữu Thủ, Lục Thạc có chút hoài nghi.
“Đó là lựa chọn của cô Lục đây, tôi không hề có ý kiến gì cả.”
Nói xong Hữu Thủ đánh xe vào khu biệt thự Long Thăng, xe chạy thẳng về trước biệt thự Nhật Hạ.
Hữu Thủ xuống xe mở cửa, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
“Tới nơi rồi, mong là sau hôn lẽ ngày mai cô Lục sẽ hạnh phúc.”
Lục Thạc xuống xe, nhìn Hữu Thủ, cô định đi vào, nhưng chợt nhớ gì đó.
“Anh cho tôi hỏi…”
Hữu Thủ nghe vậy hơi dừng bước chân.
“Trước giờ… Hồ Cửu, anh ấy… làm gì?”
Sau bao nhiêu thời gian, Lục Thạc mới hỏi điều này, ban đầu cô còn cho rằng cả hai lông bông.
Nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi, cách thức xử lý đều không giống như là kẻ vô công rỗi nghề.
“Cô Lục muốn biết?”

Hữu Thủ vào xe lấy ra một vali nhỏ, sau đó đưa cô.
“Cô Lục, anh Hồ Cửu nói đây là tất cả quà cưới, định là sẽ tặng cô.

Chỉ là không thể tới, hôm nay tôi cũng gửi nó cho cô.”
“Anh Hồ Cửu làm gì thì tôi không thể nói.

Chỉ là cô nhìn những thứ trong vali này.

Có lẽ cô Lục sẽ hiểu phần nào, anh ấy cố gắng thế nào vì cô.”
Nhìn Lục Thạc, Hữu Thủ thật muốn nói ra thân phận Chiến thần của Hồ Cửu.
Chỉ là Hữu Thủ biết, quy định của quân nhân không thể trái, trừ khi Chiến thần cho phép, nếu không sẽ không thể công khai thân phận đặc biệt này.
Mà anh ta cũng không biết, Hồ Cửu từng tiết lộ thân phận với Lục Thạc, chỉ là cô không tin.
“Anh ấy có ơn với Chiến thần, chuyện anh ấy có được ít lợi lộc cũng là điều bình thường mà thôi.”
Lục Thạc như là tự nói với mình.
“Cô Lục, có một số chuyện nguyên tắc tôi không thể tiết lộ.

Chỉ là, chuyện cô có tài sản này, cùng việc Hào tổng nếu như bỏ cô sẽ mất trắng, tay trắng mà đi.

Những thứ anh Hồ Cửu làm là muốn đảm bảo một đời cô bình an.”
“Cái hôm mà cô bị bắt cóc, Hào tổng kia của cô cứu cô sao? Anh ta bị đánh ngất vứt trong xó, chúng tôi tới anh ta còn không biết có chuyện gì.

Còn người xả thân cứu cô, thì cô lại xem như là bình thường.”
“Cô Lục, hôm nay tôi nhiều lời một chút, mong cô thông cảm.

Nhưng cô xem đi, một người như anh Hồ Cửu, có gì mà cần từ cô? Anh ấy chỉ là yêu cô mà thôi, nếu không như Hào tổng kia, thực sự yêu cô sao? Hay hắn chỉ là kẻ có tính toán?”
Nhìn sâu ánh mắt Lục Thạc, anh ta thật muốn vả tên Hào Danh Đạt kia.
Chỉ là anh ta biết, nếu như anh ta làm vậy, Hồ Cửu sẽ không đồng ý, mà Lục Thạc càng hiểu lầm.
“Cô Lục, quà cũng đưa tận tay cô.

Những gì cần nói cũng đã nói, mong cô có hôn nhân mới hạnh phúc viên mãn theo ý cô.”

“Có lẽ anh Hồ Cửu yêu cô không theo cách mà cô mong muốn.

Nhưng anh ấy yêu cô theo cách tốt nhất có thể.

Từ bỏ anh ấy, chính là sự nuối tiếc của cô.”
Nói xong Hữu Thủ nhanh chóng lên xe rời đi.
Anh ta không nhịn nổi nữa.
Chiến thần một thân oanh liệt, nhiều lần vào sinh ra tử, Hồ Cửu cũng chưa từng biến sắc.
Anh ta từng hỏi Hồ Cửu, nếu như sau này không làm Chiến thần nữa, thì anh sẽ làm gì.
Hồ Cửu từng trả lời, anh muốn cùng vợ sống cuộc sống yên bình, cứ thể hai vợ chồng nương tựa nhau.
Chỉ là muốn yên bình… cần giải quyết một số thứ, đôi khi yên bình phải đánh đổi bằng máu và mồ hôi, nước mắt, cả tính mạng.
Anh chỉ muốn người anh yêu thương được bình an một đời.
“Hồ Cửu à, anh làm được rồi.

Chỉ là bình yên kia không có anh thôi.”
Hữu Thủ lái xe về phía sân bay, lại cảm thấy vô cùng cảm thán, thương cho Chiến thần của anh ta.
Mà lúc này Lục Thạc nhìn chiếc vali kia, vẫn như người lọt vào sương mù, cô kéo vali vào nhà.
“Con về rồi?”
“Cha… còn thức sao? Trễ quá rồi…”
Nhìn Lục Chỉ còn thức, cô lại thấy hơi ái ngại.
“Chiều mai là hôn lễ con rồi, nên nghỉ ngơi đi.”
“Cha à… Hào Danh Đạt là người tốt đúng không?”
Lục Thạc đột nhiên hỏi làm Lục Chỉ nhìn cô khó hiểu.
Thật ra, cô chỉ muốn xác nhận lựa chọn của mình không sai mà thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc