THẦN LONG Ở RỂ



Thương Nhật nghe Lão Trư nói vậy ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, Lão Trư này khôn khéo có thừa, hắn ta lăn lộn bao năm nay, không dễ dàng gì.
“Lão Trư, từ khi nào ông lại yếu bóng vía thế kia chứ? Chỉ là một tên ngông cuồng, có thực lực thì sao? Còn có thể làm gì được ông sao?”
“Nếu hắn làm gì tôi thì sao? Ông đừng nghĩ ông không thiệt hại, nếu tôi rớt đại thì người tiếp theo chính là ông đó, Lão đại!”
Giọng nói đầy bực tức của Lão Trư làm cho những tên đàn em im lặng không dám ngẩng đầu lên.
Thương Nhật biết rõ, trong giới hắc đạo, ngoài mặt tuy tranh giành, nhưng thực sự nếu một người thực lực như Lão Trư rơi đài, cũng chính là nguy cơ cho những kẻ khác.
“Tôi sẽ liên hệ với bên Lão Lý, ông ta sẽ có cách giúp ông.” Thương Nhật lên tiếng sau khi suy nghĩ.
“Lão Lý? Ông ta chịu giúp sao?” Lão Trư hơi nghi ngờ.
“Chắc chắn sẽ giúp.

Một kẻ có năng lực thế kia thì càng uy hiếp ông ta hơn chúng ta.


Chưa kể, ông ta có thể huy động quân đội.” Thương Nhật càng cảm thấy bản thân quen biết đúng người.
“Lý Thừa Tam có thể huy động quân đội? Ông đùa tôi à?” Lão Trư bất ngờ không khép được miệng.
Huy động quân đội đó, không phải chuyện đùa.
Ai cũng biết ở khắp chốn Đông Uy, có quan hệ với quân đội là một niềm vinh dự.

Quân đội có thực lực một chọi một ngàn, thế lực quân đội chỉ chịu lệnh từ chỉ huy, mà người có thể có mối quan hệ tốt tới mức có thể huy động quân đội thì phải biết là người có thế lực và quan hệ tốt thế nào.
Phải nói ở Đông Uy, quân đội như hồn của đất nước, họ được vinh danh, được ghi nhận, được chào đón.

Họ không bị ràng buộc bởi bất kỳ thế lực nào, mục tiêu của họ chỉ vì lợi ích đất nước.
Chính vì vậy, khi nghe nói Lý Thừa Tam là Chủ tịch thành phố Gia, mà có thể điều động quân đội, xem ra thực lực ông ta không nhỏ.
“Không phải ông thân thiết với Dương Minh Thành sao?” Lão Trư thắc mắc.
Cũng vì ngày thường ai trong thành phố Gia cũng biết Thương Nhật chính là thân thiết với Dương Minh Thành hơn ai hết.
Có bất kỳ món ngon, bữa tiệc hỷ nào mà hai người không xuất hiện chứ.
Nhưng chỉ hai người họ hiểu rõ, sự thân thiết kia cũng vì lợi ích đôi bên mà thôi.

Mà người Thương Nhật xem như đáng giá kết thân cũng chỉ có Lý Thừa Tam.
Lão Lý này đừng nhìn chỉ là một Chủ tịch thành phố mà coi thường, quan hệ của ông ta vô cùng sâu rộng, Dương Minh Thành leo lên vị trí phó chủ tịch cũng do ông ta nâng đỡ.
Nếu Lão Lý không trong tối ngoài sáng ẩn ý để Thương Nhật giúp đỡ Dương Minh Thành thì có lẽ ông ta cũng không biết hai người kia còn mối quan hệ sâu xa như vậy.
“Có những chuyện không thể nói rõ, ông hiểu mà.” Thương Nhật bí ẩn nói.
“Được, vậy trăm sự nhờ ông, chỉ cần chuyện này xong, tôi sẽ hậu tạ.” Lão Trư cũng không nhiều lời.
“Được, tôi sẽ không để ông mất mặt.” Thương Nhật cũng vui vẻ nhận lời.
Sau khi Lão Trư rời đi, Thương Nhật nhanh chóng liên hệ với Lão Lý.
“Lão Lý, gặp mặt một chút, không phiền chứ?”
“Lão Thương, hôm nay là có chuyện gì mà rồng lại muốn đến nhà tôm thế kia?”

Giọng nói trầm đục của Lão Lý lộ chút uy quyền.
“Tất nhiên là có chuyện, còn là chuyện nghiêm trọng.

Lão Lý ông biết chuyện quán X.O cùng đám lâu la chết ở bãi đất hoang rồi chứ?” Thương Nhật cũng không dài dòng mà vào thẳng vấn đề.
Đầu dây bên kia hơi khựng lại, im lặng một chút như đang suy nghĩ.
“Đến chỗ cũ.”
Sau đó là tiếng tít tít.
Thương Nhật biết, Lão Lý luôn cẩn trọng, thậm chí có chút cứng nhắc.

Nhưng người như ông ta thì có lẽ nên vậy.
“Chuẩn bị xe đi.”
Tên đàn em gật đầu rồi nhanh chóng đi làm.
Thành phố Gia từ khi nào lại là nơi ngọa hổ tàng long rồi?
Tại biệt thự Bạch Nguyệt,
Hồ Cửu nhìn xung quanh khu biệt thự này rồi thở dài một hơi, cha mẹ của Dung Vị mấy ngày qua vẫn luôn trông ngóng con trai quay về.
Họ vừa nhìn thấy Hồ Cửu thì vô cùng vui mừng.
“Hồ Cửu, vào đi con trai, ăn sáng chưa?” Tuyết Ngụy vội vàng đứng dậy lên tiếng.
Dung Thất cũng mừng rõ đứng dậy.
“Cha mẹ nuôi.

Ăn thôi nào.” Hồ Cửu cười trả lời.
“Con ngồi đi, mấy nay có việc bận à? Không thấy con ghé qua.” Dung Thất chậm rãi hỏi han.
“Cũng…có chút.


Chuyện Dung Vị…” Hồ Cửu cảm giác hơi khó nói, anh cũng không biết nên nói thế nào cho phải.
Dung Thất vội vàng nói: “Đừng lo lắng, chuyện Dung Vị chúng ta biết…rất khó…Đừng quá đặt nặng, xem như là do số mệnh.”
Nhìn Dung Thất vô cùng thấu tình, Dung Vị là con ruột của ông, nhưng ông lại tỏ ra không nôn nóng.
Hồ Cửu biết bản thân hai người lớn tuổi này mong ngóng Dung Vị, nhưng cũng là thật tâm đối đãi với anh.
“Cha mẹ nuôi, hai người lo lắng quá rồi.

Dung Vị hết tháng này có thể về, trong trại giam cậu ta cũng được hưởng chế độ tốt nhất rồi.

Chỉ là…con đang chuẩn bị một số việc trước khi cậu ấy về đây, ít nhất cũng không kéo đến sự trả đũa của bên khác.”
Dừng một chút, Hồ Cửu tiếp tục nói.
“Trước mắt con sẽ tìm người bảo vệ cha mẹ, sau đó…có lẽ trong hai tháng, cha mẹ nên ở nhà cho an toàn.”
“Có nguy hiểm? Vậy…con…” Tuyết Ngụy cảm thấy lo sợ.
“Con không sao cả, mọi người yên tâm.

Dung Vị sau khi về sẽ ở đây, tốt nhất mọi người cố gắng ở lại nhà trong hai tháng.

Sau khi xong việc, có lẽ sẽ bình thường.” Hồ Cửu suy nghĩ một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc