THẦN MỘ II



“Ngươi nói Đại Ma? Tên biến thái đó đâu thể coi là ví dụ, hắn đúng là…” Đối với Đại Ma, Tử Kim thần long không biết nên hình dung thế nào, đơn giản cho có một chữ: mạnh! Buộc phải hình dùng chỉ biết dùng mấy chữ: mạnh đến biến thái, biến thái mà mạnh.
Thần Nam nói tiếp: “Hơn nữa ta hoài nghi các pháp thần và đấu thần đó chưa chắc đã chết ở đây, có khi nhiều người chết trong tay Phật Tổ tiền thân, có người thành công xuyên qua không gian chi môn rồi gặp những tao ngộ tại một vùng thiên địa khác.”
“Được rồi, người nhất định vào, long đại gia không cản nữa.”
Qua mấy hôm suy ngẫm, Thần Nam bắt đầu hành động, bất quá hắn buộc ba con thần thú ở lại bên ngoài đợi tin tức, không được tự tiện xông vào.

Đoạn hắn mở nội thiên địa, cầm ma đao rảo bước tiến vào.
Nơi luân hồi môn lấp lóe, sinh tử khí tức đan nhau, vừa tiến vào hắn liền cảm nhận được phía trước cơ hồ có một bá chủ siêu cấp, một cỗ sức mạnh hùng hậu tràn ra như biển lớn, không thể đo lường nổi.

Tấm bia đá ở giữa luân hồi môn biến hóa cùng sự xuất hiện của hắn, hai chữ luân hồi dần ẩn đi, lúc sáng tối giao nhau nhiền hiện lên ba chữ “Tiền sinh kính” (Kính soi kiếp trước), tấm bia trở thành một tấm kính, trong vô cùng, nhanh chóng hiện rõ bóng dáng.
Nhưng hình ảnh lóe lên quá nhanh, Thần Nam chưa kịp phản ứng, hình ảnh đã lật đến phần cuối, thân ảnh cao lớn như thần ma nghịch không lao lên vùng hư không mênh mang rồi biến mất.
“Đây… là chuyện gì nhỉ? Tiền sinh kính…lẽ nào hình ảnh vừa rồi là kiếp trước của ta? Nhưng ta chưa kịp nhìn rõ.” Hắn bực mình, từ lúc vào đấy hắn luôn cẩn thận giới bị, không thể dốc hết chú ý vào mặt tấm kính nên lỡ mất cơ hội.

Hắn muốn coi lại nhưng tấm kính không mảy may lay động, lúc sáng tối giao nhau, sinh tử khí tức lại hỗ trợ, cơ hồ chưa xảy ra chuyện gì.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng thấy hắn ngẩn ra, lẩm bẩm, như đang lạc vào cảnh tượng nào đó rất đáng sợ, vội lớn tiếng hô hoán.
“Ta không sao, các ngươi không cần lo, ở đây không có gì nguy hiểm.”
“Các ngươi đến đây đi.”
Ba con thần thú không đợi hắn dứt lời, thay nhau bay vào.
“Tiểu tử, ngươi ngẩn ra cái gì?” Tử Kim thần long hỏi.
“Vừa nãy ta thấy kiếp trước của mình, nhưng chỉ thấy hình ảnh lúc sau, không nhìn rõ hình ảnh lúc trước.”
“Cái gì, nhìn thấy hình anh của mình ở kiếp trước? Tiểu tử, ngươi mơ à?” Nhưng con rồng du côn chưa nói xong liền ngậm miệng vì Long Bảo Bảo đang trôi nổi trước tấm bia, tức thì tấm bia sáng rực, hiện lên ba chữ: Tiền sinh kính.
Một hình ảnh thoáng hiện khiến người nhìn hoa mắt, chỉ thoáng chốc đã kết thúc.

Tất cả những gì trọng yếu của một kiếp được thể hiện trong thời gian ngắn ngủi đó, đủ thấy hình ảnh lóe lên nhanh thế nào.
Dù bọn Thần Nam đều là siêu cấp cao thủ, cũng chỉ nắm được một vài hình ảnh.

Tử Kim thần long trợn trừng mắt nhìn Long Bảo Bảo, lắp bắp: “Kiếp trước của tiểu đậu đinh…lại là…một con Thiên Long! Là một Thiên Long có cánh của rồng tây phương! Đáng ghét, Thiên Long là chủng loại siêu nhiên, cao hơn thần long.”
Tâm thần Long Bảo Bảo hình như ngơ ngẩn, một lúc sau mới bập bẹ: “Ta không kịp nhìn rõ, chỉ thấy rất nhiều món ngon.” Rồi nuốt nước bọt ừng ực.
Thần Nam hoàn toàn tắt tiếng, con rồng tham ăn này ngay cả lúc xem hình ảnh xong vẫn đùa cợt được.
Nhưng hắn nhìn được mấy hình ảnh trọng yếu, kết hợp với tình cảnh Tử Kim thần long và Tiểu Phượng Hoàng nhìn thấy, đại khái nắm được một phần những gì kiếp trước Long Bảo Bảo từng trải qua.
Nó từng trải qua một trận đại chiến thảm liệt rồi trọng thương nguy ngập, Thiên Long chân thân khổng lồ gần như tan nát, nhưng nó không kịp bỏ đi nhục thể để chuyển thế trùng sinh, có người thực thi phong ấn với nó, đem linh thức giam vào thân thể tàn phá sau đó nó kết hợp với niết bàn trùng sinh đại pháp của phượng hoàng tộc mà sống lại nhưng từ Thiên Long đẳng cấp cao nhất trở thành địa long thấp nhất.
Thần Nam không ngờ lai lịch của con rồng tham ăn lại lớn cỡ đó, theo lời con rồng du côn, trong lịch sử long tộc, không có mấy thần long tiến lên thành Thiên Long, nhưng lão du côn cũng không biết Long Bảo Bảo từng có thân phận như thế.
Đương nhiên tình cảnh của Long Bảo Bảo vô cùng bi thảm, từ Thiên Long lại sa xuống thành địa long, kí ức mất sạch, sau đó hoàn toàn bằng vào trực giác bản năng mà không ngừng niết bàn, tiến hóa, trải qua tuế nguyệt lâu dài mới đạt đến ngũ giai thánh long, quả xứng là một đoạn sử thấm đầy huyết lệ.
Giờ thấy dáng vẻ khả ái của Long Bảo Bảo, nhớ lại nó từng là nhất đại Thiên Long hô mưa gọi gió, Thần Nam chợt thấy chua xót, nhưng gì nó trải qua quá ư đau lòng.
Chắc lúc nó thành địa long đã trải qua vô số khổ nhục mới thành thánh long, trở thành vật cưỡi của người ta, mãi đến lúc gặp hắn mới dần chuyển biến.
“Tiểu đậu đinh quả thật mệnh khổ, nhưng cuối cùng cũng khôi phục thần long cảnh giới.” Lão du côn cảm khái.
“Ta đẹp quá..” Tiểu Phượng Hoàng nhìn vào tiền sinh kính, một hình ảnh loáng qua, sau cùng tập hợp lại những bức họa mọi người nắm bắt được mà đoán ra đôi phần kiếp trước của Tiểu Phượng Hoàng.

Kiếp trước của nó là phượng hoàng, bất quá vô cùng hùng mạnh, thống lĩnh quần yêu đi khắp nơi chinh chiến, quét sạch mọi chướng ngại, không hiểu sau đó vì nguyên nhân gì mà trọng thương nguy ngập, lúc niết bàn lại xảy ra chuyện mới hóa thành một quả trứng.
Lão yêu ma Đoan Mộc từng nói Tiểu Phượng Hoàng là đời sau của Côn Luân yêu chủ từ vạn năm trước nhưng hiện tại có vẻ không hẳn thế, từ hình ảnh cho biết, nó tựa hồ là yêu chủ chân chính.
Thần Nam nhìn nó với vẻ cổ quái, ngầm đánh giá Tiểu Bất Điểm, nếu khôi phục được kí ức và công lực kiếp trước, chắc sẽ thành họa hại gây loạn tứ xứ.
Sau đó, con rồng du côn đứng trước “tiền sinh kính”, trên tấm kính sáng ngời quang vụ, từng hình ảnh nối nhau hiện lên.
Kiếp trước của con rồng du côn lại là một con người, hơn nữa thân phận rất lớn, nhưng do hình ảnh hiện lên quá nhanh, không kịp nắm được thân phận cụ thể.

Nhưng bản tính nó so với bây giờ không khác bao nhiêu, cũng vô cùng khốn kiếp, là một lão lưu manh, quả giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tuy thân thể khác nhưng tính cách không cải biến.
“Grào… thất vọng quá, ta vẫn nghĩ mình là chuyển thế của thái cổ cấm kị đại thần Độc Cô Bại Thiên, ai ngờ không có quan hệ gì với hắn.

Ôi, kiếp sống tuyệt vọng, đời ta từ nay còn gì rực rỡ.” Lão du côn lắc lắc đầu, ra vẻ buồn bã.
Không kịp nhìn thấy kiếp trước của mình tại “tiền sinh kính”, Thần Nam có phần hối tiếc, đương nhiên hắn cũng đem lòng hoài nghi nhất định với những hiện lên trong kính.
Hắn muốn để ba con thần thú lùi khỏi luân hồi môn, đối diện với vùng đất nhiều nguy hiểm này, hắn chỉ muốn tự mình vào thám thính một phen, nhưng cả đều không đồng ý, kết quả tất cả cùng vào.
Trong thông đạo thoáng đãng, sinh tử khí tức rất hay giao nhau, đồng thời một cỗ sức mạnh hùng hậu liên tục dao động, với tu vi lục giai của Thần Nam mà cũng nảy ra ý khiếp sợ nguồn gốc sinh ra cỗ sức mạnh đó.
Nửa thời thần sau, một dải hồng quang nóng rãy chặn đường, trên tấm bia đá hiện lên mấy hàng chữ kinh tâm động phách: Trước ao Luân Hồi, lùi một bước biển rộng trời cao, tiến một bước hồn phi phách tán, tiêu diệt tận gốc.

“Ta khinh @#%…ở đây còn có đường lùi nữa sao?” Tử Kim thần long mắng chửi, bởi sau lưng cả bọn chỉ có vụ khí mênh mông và một cỗ sức mạnh chặn lối, thông đạo đã biến mất.
Thần Nam vội mở nội thiên địa, bắt một con thỏ hoang quăng tới, con thở bay vào liền tan thành một dải huyết vụ.
“Ôi, Quang Minh đại thần côn trên cao, đó là luân hồi sao, đáng sợ quá.” Long Bảo Bảo kinh hãi.
Đúng lúc đó, hai quang cầu trong đan điền Thần Nam đột nhiên rung động rồi bật khỏi thân thể, hóa thành Thái Cực Thần Ma đồ bay vào Luân Hồi trì.
Hồng quang bỏng rãy không tan đi, hai quang cầu lao vào liền bùng lên ánh sáng dữ dội, cảnh vật bên trong loáng thoáng nhìn rõ.
Luân Hồi trì là một vùng hư không rộng lớn, một hình thái cực đồ cực lớn, diện tích không dưới trăm trượng treo lơ lửng bên trên, vô thanh vô tức quay tròn, phát ra dao động sức mạnh hùng hồn và khí tức man mác, phảng phất như tồn tại từ tuyên cổ đến nay.

Tận lúc đó, Thần Nam mới biết lúc trước hắn cảm ứng được luồng đại lực như biển lớn chính bởi thái cực đồ thần bí này.

Sinh tử khí tức cùng tồn tại trong thông đạo là do hai âm dương nhãn cực lớn không ngừng phát ra.
Trong Luân Hồi trì quả nhiên có một thái cực đồ thần bí, thật ra nó ẩn tàng bí mật gì?
Tiểu thái cực đồ từ nội thể hắn bay ra tiến vào vùng không gian liền treo đối diện với siêu đại thái cực đồ, lẳng lặng quay tít, ẩn ước thiết lập liên hệ vi diệu với đối phương.


Bình luận

Truyện đang đọc