THẦN MỘ II



Chiến ma chi thân tuy cao ngàn trượng nhưng không hề chậm chạp, ngược lại như hành vân lưu thủy, vừa khiến người ta chấn động vừa mang lại ý cảnh huyền diệu.
Ma trảo vung lên, hư không tan tành, núi non sụp đổ, không chướng ngại vật nào ngăn nổi, ma thể bền như thép, cứng như kim cương, uy thế trúc chẻ ngói tan.
Nguyên thủy sâm lâm rung lên dưới chân, từng vạt rừng bị bàn chân nghiến nát thành bột.

Man thú cuống cuồng bỏ chạy, bạch tượng cao mười trượng, rồng biến dị cao hai mươi trượng, tam đầu cự hùng …đều gầm lên, rừng núi nhốn nháo, đại loạn.
Nam tử tà dị lấy thần hóa thành Kinh Thiên thần kiếm dài trăm trượng tung hoành trên không như cầu vồng, liên tục chém tan hư không, vây quanh Thần Chiến.

Nhưng sức mạnh vượt xa Thần Vương cấp này lại không mảy may thương tổn đến tuyệt thế ma thể!
“Choang.”
Ma trảo khổng lồ từ thiên ngoại ập vào, chộp lên thanh kiếm, thần kiếm định tránh đi nhưng cự trảo quá nhanh, liên tục tung ra những đòn lăng lệ, phát ra tiếng kim thuộc giao nhau, hất văng thần kiếm ra ngoài mấy dặm, cắm vào vách núi.
Thần kiếm sáng rực liền chém đứt ngọn núi đoạn nghịch không bay lên, kiếm thể dần hư ảo, lộ ra bản thể của nam tử tà dị, đầu tóc rối loạn, khóe miệng trào máu không ngừng, lạnh lùng lẩm bẩm: “Kinh Thiên thần kiếm cũng không làm gì được hắn.

sư tôn có lẽ cũng không đấu nổi, một vạn năm trước, sư đồ chúng ta không phải là đối thủ của hắn, lẽ nào vạn năm sau vẫn không chống nổi vô đầu ma thể?”
Y lại hóa thành cầu vồng, ngưng tụ thành thần kiếm lao vào ma thể, nhưng lần này tử thần lên tiếng, tuyệt thế ma thân bùng lên sát khí ngập ngụa, ma vân vô tận che kín nơi nơi, núi rừng chìm trong hắc ám.
Kinh Thiên thần kiếm như sa vào đầm lầy, tốc độ đình trệ, ma trảo bổ tới, chụp lên thanh thần kiếm rồi giật mạnh.
“Soạt.”
Thần quang xung thiên, huyết thủy phun trào, thần kiếm bị cự trảo đánh tan, thần hồn chưa kịp bỏ chạy nên vị cường giả cũng chung số phận.
Tình cảnh quá rùng rợn, một siêu cấp cao thủ bị Chiến ma giải quyết gọn gàng, thực lực này tuyệt đối chấn nhiếp lòng người.

“Àm, ầm, ầm…”

Mặt đất rung lên mãnh liệt, nguyên thủy sâm lâm nghiêng ngả, Chiến ma tiến tới, bỏ mặc mấy nhóm Thần Vương há hốc mồm.
Tử Kim thần long cảm giác miệng khô rang, nhìn than với vẻ quái dị: “Lão già nhà ngươi quá biến thái, ta thấy tên vừa rồi thực lực đạt tới đỉnh cao Thần Vương, thậm chí Thần Hoàng sơ cấp nhưng….

Đúng là không biết nói gì, lão già nhà người lại thịt hắn như bứt cọng cỏ.”
Thần Nam cũng cảm giác kinh ngạc, đó là thực lực chân chính của phụ thân? Nếu có linh thức hoàn chỉnh chắc sẽ tung hoành thiên địa không có địch thủ.
Một đạo thần mang ngàn trượng từ trong cổ thành bay lên, hào quang chói lòa sáng hơn vầng dương, kiếm mang nóng rãy xuất hiện màu sắc rực rỡ quét qua Chiến ma chi thể.
Kiếm quang đáng sợ vô cùng, trừ ngôi thành ra, bình nguyên bên ngoài xuất hiện vô vàn vết nứt như tấm lưới đoạn vỡ tung, đủ thấy sức mạnh của kinh thiên nhất kiếm này mạnh thế nào.
Chiến ma tựa hồ cảm giác thấy nguy hiểm, lưu lại tàn ảnh rồi bay lên không, như ngọn núi vút lên mây.
“Thần Chiến, còn nhớ ta không?” Thần kiếm ngàn trượng phát ra thanh âm như thiên lôi.
Ngoài xa Quang Minh thần, Chiến Thần, Nguyên Tố thủy thần đều kinh hãi vô cùng, không ngờ cự ma lại là Thần Chiến.

Khôn Đức cũng ngạc nhiên nhìn ma thân, hai mắt Đạm Đài Tuyền lấp lánh kì quang, đoạn tỏ vẻ trầm tư.
Vô đầu ma thân tựa hồ hơi ngẩn ra, đoạn phát ra thần thức dao động với vẻ nghi hoặc: “Ngươi là ai?”
Thần kiếm phát ra thanh âm như tiếng sấm: “Cửu thiên thánh thổ, Kinh Thiên kiếm chủ.”
Thần thức của Chiến ma hình như tán loạn, mê hoặc nói: “Không nghe nói qua.”
“Hừ.” Kinh Thiên kiếm chủ hóa thân thành thần kiếm ngàn trượng, nhìn vô đầu ma thân, lạnh giọng quát: “Ngươi bị người ta phân giải, linh thức phân tán, đương nhiên không nhớ ta.

Vạn năm trước ngươi đánh bại sư đồ chúng ta, hôm nay ta xin thỉnh giáo.”
“Hóa ra là bại tướng dưới tay…tựa hồ có chút ấn tượng, Cửu thiên thánh thổ và Thiên giới Thần gia đồng khí liên chi, ta… vừa giết một người… tựa hồ cùng một phái với ngươi.” Thần thức vô đầu ma thân còn tán loạn, dao động tinh thần cực kì bất ổn định, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ.
“Tên đệ tử bất thành khí của ta quả nhiên không chịu nổi một đòn.” Kinh Thiên kiếm chủ buông lời nhẹ tênh nhưng không giấu nổi nộ ý, thần kiếm ngàn trượng lại phát ra ngàn vạn đạo hào quang chém vào Chiến ma.
Ngoài xa, hùng mạnh như Thần Nam cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy.


Vô đầu ma thân và thần kiếm kịch liệt giao phong, hình thể cả hai tuy to lớn nhưng nhanh như gió, lưu lại đạo đạo tàn ảnh trên không, sau cùng khắp trời toàn bóng Kinh Thiên thần kiếm và vô đầu ma thân, không phân biệt nổi đâu là bản thể chân chính.
“Choang.”
Tiếng động rền trời, thần kiếm chém trúng ma trảo, máu tươi phun trào.

Vô đầu ma thân quá to lớn, huyết thủy phun ra như dòng suối.
Ngoài xa, Thần Nam kinh hãi, giận dữ xen lẫn đau lòng.
“Gào…”
Ma khiếu phát ra theo thần thức dao động, tiến vào tâm hải mỗi người, đáng sợ hơn tiếng gầm gào bình thường trăm lần, vô đầu ma thân phủ đầy ma khí, hắc vân nhanh chóng ngưng tụ, cả vùng đất chìm trong hắc ám, sát khí vô tận khiến ai nấy run rẩy, phảng phất ngày tàn đã tới.
Ma thân lưu lại tàn ảnh cuồng bạo trong bóng tối, Kinh Thiên kiếm chủ nhanh chóng tránh đi, tựa hồ vô cùng e ngại, cả hai từ tầng không cổ thành nhanh chóng lao về nguyên thủy sâm lâm ngoài xa.
Ma khí tràn lan, dấy lên dao động như đại dương, ma thân đuổi theo thần kiếm khiến tầng không hắc ám tưởng như cũng đuổi theo, ma vẫn cuồn cuộn, sát khí xung thiên, tất cả lẫn mất vào bình nguyên.
Bọn Thần Nam vội đuổi theo, mở thiên mục quan sát, chỉ thấy trong dãy núi nguyên thủy, từng đỉnh núi sụp đổ, kiếm quang và ma khí liên tục quấn lấy nhau.
Nửa khắc sau, ma thân ngàn trượng như bậc chúa tể, cầm một thanh kiếm đứng giữa đất trời, cái thế ma uy khiến ai nấy lạnh mình.
Thắng bại đã phân.
Vô đầu ma thân nắm kiếm bằng cả hai tay, uy lực hùng hồn tràn ra, thân thể y dấy lên ô quang, sát khí lan tràn.

Ma khí phủ kín thần kiếm, tựa hồ đang luyện hóa Kinh Thiên thần kiếm.
Ma khí lấy Chiến ma làm trung tâm, dùng thế như chẻ tre đánh tan toàn bộ mấy ngọn núi vây quanh, hiển nhiên luyện hóa Kinh Thiên thần kiếm khiến y tiêu hao rất nhiều công lực.
“Gào…”
Sau tràng ma khiếu, ma vân tan đi, giữa trời chỉ còn lại vô đầu ma thân sừng sững, mọi ngọn núi cạnh đó đều bị phá tan.


Trong tay Chiến ma cầm một thanh thần kiếm sáng rực hàn quang, Kinh Thiên kiếm chủ bị y luyện hóa thành binh khí.
“Thần dạy, Thần bá bá mạnh thật.” Long Bảo Bảo nắm chặt hoàng kim tiểu quyền đầu, mắt lóe ánh sao và thần sắc sùng bái: “Ta mà có sức mạnh như thế thì hay quá.”
“Ầm, ầm, ầm…”
Mặt đất rung động, vô đầu ma thân cầm thần kiếm lao về bình nguyên.
Đến ngoài cổ thành, Chiến ma cầm thần kiếm khiến mọi Đồ Đằng thú trong thành run cầm cậm, thủ hạ của “Thiên thần” đều lạnh người.
“Không thẹn là nhân vật thiên tài xuất sắc nhất của Thần gia chúng ta, lại luyện chế cao thủ của cửu thiên thánh thổ thành thần binh.”
Hai trung niên nam tử như cưỡi thang trời từ trong thành, bước lên hư không tiến ra.
“Thiên giới… người Thần gia?” Vô đầu ma thân phát ra thần thức dao động cực mạnh, nhưng vẫn cực kỳ mê mang, tựa hồ chật vật suy tư.
“Không sai, chúng ta là thúc tổ của ngươi, tên con cháu không ra gì kia, đúng là đại nghịch bất đạo, dám phản lại gia tộc nuôi mình thành người.”
“Phản lại gia tộc … phản lại gia tộc …” Chiến ma tựa hồ không hiểu lắm, liên tục lặp lại.
Hai người đứng trên không quát vang: “Nghiệt chướng, thấy thúc tổ còn không mau quỳ xuống.”
Vô đầu ma thân tựa hồ được kích thích nhớ lại, phát ra ma âm lạnh lẽo: “Không bái trời, không lạy đất, chỉ tôn trọng bản thân.” Thần kiếm trong tay chém xuống hai cao thủ Thần gia trên không.
Hai người liền biến sắc, vốn định dùng ngôn ngữ chế phục Thần Chiến đang lúc thần thức hỗn loạn, không ngờ lại kích nộ đối phương.
“Thần Chiến ngươi quả đại nghịch bất đạo.

Định giết thúc tổ sao?”
Ma tính Thần Chiến gầm lên: “Ma hô hoán …đầu ở đây…trả cho ta.” Thật ra y không có thần thức hoàn chỉnh, hiện tại hoàn toàn do ma tính bạo ngược chủ đạo.
Hai người trên không phát ra kim quang sáng rực, vạch qua không trung như hai ngôi sao băng, lưu lại ảo ảnh, tránh khỏi đòn đánh của Thần Chiến, đồng thời bổ ra chưởng lực hùng hậu vào ma thân.
“Thần Chiến, đầu của ngươi do một vị lão tổ trong gia tộc phong ấn.

Trừ lão tổ không ai giải được, lại cần cả máu tươi của người chí thân mới khiến nó có lại sức sống, ngươi tìm đâu ra nhi tử trong lúc vội vàng?”
“Gào…” Thần Chiến gầm lên, sát ý vô tận phát ra.
“Hỏng rồi, sao lão tổ còn chưa tới?”

Hai người trên không tỏ ra vô cùng nóng lòng, họ đợi viện binh từ Thiên giới, đến giờ vẫn chưa xuất hiện, mà tu vi của họ không thể đấu với Thần Chiến bị ma tính chủ đạo.
Một cỗ sức mạnh hùng hậu, bạo ngược từ mình Thần Chiến phát ra, hơn lúc trước mấy lần.
Thần sắc hai người trên không biến hẳn.
“Chết tiệt, hắm cảm ứng được khí tức của đầu, ma tính dần tỉnh lại, chắc sẽ nhanh chóng triển khai giết chóc.”
Cả hai đều có cảm giác đại nạn lâm đầu.
“Gào…”
Ma khiếu chấn thiên, vô tận ma vân che kín khắp nơi, Thần Chiến cầm thần kiếm ngàn trượng chém xuống xả tan một tòa cổ thành.
Một ma trảo khổng lồ đột nhiên phá tan giới hạn thời không, ảo hóa trước mặt hai cao thủ Thần gia, chộp lấy.

Trong sát na mất đi linh thức, cả hai đều kinh hãi nhận ra: Dù lão tổ tới cũng chưa chắc đấu lại Thần Chiến đang thức tỉnh ma tính.
Họ không có thời gian cả nghĩ, lấp tức bị Chiến ma nghiền nát, hoàn toàn tịch diệt.
“Gào…”
Ma khiếu chấn thiên, ma tính Thần Chiến vung kiếm chém tan cổ thành.

Mặt đất như bị người ta chẻ ra, xuất hiện một đại hợp cốc, một tấm bia đã đứng trong đó.
“Đầu của ta…” Ma thể Thần Chiến gầm vang.
Thần Nam vừa định tiến lên dùng máu của mình phá khai phong ấn nhưng một tiếng thở dài vang khắp thiên địa khiến hắn dừng bước.
Tiếng thở dài đột ngột nhưng bao hàm sức mạnh không tưởng.

mấy vị cao thủ Thần Vương ngoài xa đều rúng động linh hồn.
“Tiểu Chiến, thiên tài kiệt xuất nhất Thần gia, vì sao phải đối lập với gia tộc?” Giọng nói già nua ẩn chứa niềm tiếc nuối.
Vô đầu ma thân ngừng gầm rống, quay về phía nam.
Thần Nam biết một vị lão tổ của Thần gia đã tới.


Bình luận

Truyện đang đọc