THẦN MỘ II



“Đạm Đài Tuyền!” Thần Nam đứng trên, bình tĩnh nhìn vị truyền kì nữ tử.
“Thần Nam, giao Mộng Khả Nhi cho ta.” Đạm Đài Tuyền tỏ vẻ bất thiện, tuyệt mĩ dung nhan mất đi vẻ ung dung, hơi có nộ ý.

Nhưng nữ tử khuynh thành khuynh quốc như nàng dù biểu tình thế nào vẫn diễm quan thiên hạ, nộ ý thỉnh thoảng phát ra đem lại cho người ta một mỹ cảm rất khác.
“Ta không biết ngươi nói gì, định hưng sư vấn tội ta sao?” Sắc mặt hắn dần cau lại: “Nếu muốn nói về nhân quả thì vạn năm trước chúng ta có ân oán, mọi việc ta đều biết, hừ.”
Đạm Đài Tuyền dung nhan như ngọc, thoáng qua nét hoài niệm, hiện rõ tình cảm: “Thần Nam, vạn năm trước ta có lỗi với ngươi, nhưng dựa vào tình cảm tương giao không tệ, có thể cho qua hết mọi chuyện không vui chăng? Chúng ta là cố nhân vạn năm, có một đoạn hồi ức cực kỳ đáng nhớ là quá tốt rồi.

Mạnh như thần ma cũng sống được mấy lần vạn năm? Trên còn đường tu luyện vô cùng gian hiểm, không cẩn thận là thần ma cũng hủy diệt.

Dù sống sót nhưng trong những năm tháng vô tận sau này, bằng hữu và thân nhân thưa thớt dần, cô độc và tịch mịch là thống khổ lớn nhất mỗi cường giả phải đối diện.

Ta không muốn mất nốt bằng hữu như ngươi, ta biết người có nhiều hiểu lầm với ta, thậm chí có cả hận ý nhưng ta thật lòng muốn chúng ta quay lại như vạn năm trước, những tháng ngày mới quen, có lại tình cảm chân thành.”
“Đa tạ.”
“Thần Nam, thật đấy, tất cả lời ta đều thật, không có chút nào giả dối, còn nhớ tình cảnh lúc ngươi nhảy vào Ma Chủ chi mộ ở Thiên giới chăng? Ta cũng không do dự nhảy theo, dù biết đó là đại hung cấm địa của thiên địa.

Lúc đó ta chỉ nghĩ phải cứu bằng hữu vạn năm trước.”
Có lẽ thời khắc đẹp nhất của mỗi người là lúc lộ ra chân tình.
Chim sa cá lặn không đủ để hình dung nét mặt Đạm Đài Tuyền, nguyệt thẹn hoa nhường không sánh được với tiên nhan, nghiêng nước nghiêng thành không đáng để miêu tả tuyệt sắc của nàng.
Bạch y như tuyết, da tựa mỡ đông, thân hình mỹ miều, lời lẽ ngọt ngào, vị tiên tử trên trời lúc này quả thật đẹp đến cực điểm.
Một lúc sau Thần Nam mới thở dài: “Đạm Đài Tuyền, vì sao ta không tài nào nhìn thấu được ngươi? Có phải ngươi quá thông minh?”
Tuyệt sắc dung nhan của Đạm Đài Tuyền hơi ngẩn ra trước câu nói của Thần Nam: “Ngươi… nói gì, có ý gì?”
“Một vạn năm rồi, vì sao vẫn không để cho người khác nhìn thấu được ngươi…”
Đạm Đài Tuyền hơi ngần ngừ, sau cùng mỉm cười: “Ngươi đáng mắng ta hư ngụy sao? Ha ha… ta cảm giác sao mà bi lương.”
“Ta không có ý đó.”
Đạm Đài Tuyền đưa ngọc thủ mảnh mai khẽ khàng vuốt mớ tóc mai, thở dài một hơi: “Tu luyện giới ngấm ngầm tranh đấu, nữ tử như ta nếu muốn sinh tồn ắt phải cẩn thận, thế giới phức tạp, ta đành phải che giấu chân tình, dùng hư ngụy đánh lừa thiên hạ, lúc nào cũng giữ vững mình trước mặt người khác, không thể để địch nhân nhận ra nông sâu của mình hay để đệ tử nhận ra mình yếu đuối.

Ta phải là ‘Đạm Đài Tuyền’ thủy chung bất biến, không để ai nhìn thấu, đó là bi ai của ta.”
Thần Nam trầm mặc.
“Thần Nam, ngươi không tha thứ cho ta?” Đạm Đài Tuyền lộ ra chân tình: “Giao Mộng Khả Nhi cho ta.”

Vì sao Thần Nam lại không giao Mộng Khả Nhi cho nàng ta? Nếu có thể đương nhiên hắn giao ngay.

Dù hắn và Mộng Khả Nhi không có tình cảm nhưng tiên tử Mộng Khả Nhi đang mang hài tử của hắn, làm sao giao ra được?
Thấy Đạm Đài Tuyền quan tâm Mộng Khả Nhi như vậy, nếu bị nàng ta biết Mộng Khả Nhi đang có thai, trời mới biết sẽ gây ra chuyện gì.
Hắn lặng lẽ mở nội thiên địa ra: “Ngươi vào xem đi.”
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư đều khẩn trương, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng Đạm Đài Tuyền chỉ đứng ở cửa nội thiên địa khẽ liếc mắt rồi nhíu mày, lẩm bẩm: “Thật sự không có, nhưng ở tầng địa ngục mười bảy, lúc ngươi mở nội thiên địa, ta rõ ràng cảm ứng được khí tức của Khả Nhi, lẽ nào Khôn Đức giở trò?’
Đạm Đài Tuyền tiên tử cũng không làm quá, lộ ra chân tình rồi, nàng tỏ vẻ hơi mê mang – thần tình hiếm thấy ở thiên chi kiều nữ.
“Xin lỗi, ta sai rồi, xin đi trước một bước, phải tìm Khôn Đức cho mau.” Đoạn Đạm Đài Tuyền hóa thành một đạo thần quang, nhanh chóng lao về Tây phương.
Thần Nam lặng lẽ nhìn theo cho đến khi thân ảnh nàng ta biến mất.
“Tỉnh lại mau, người ta đi rồi.” Long Bảo Bảo nháy mắt thì thầm.
“Bịch.” Thần Nam không hề khách khí gõ mạnh một chỉ, Long Bảo Bảo đưa hoàng kim tiểu trảo lên xoa trán, phi thường bất mãn làu bàu: “Không có nhân quyền, lại không cho ta nói thật.”
“Ngươi thì biết cái gì.”
“Cái gì ta cũng biết.”
Thần Nam bật cười, không tranh hơi với tiểu long, bằng không nó sẽ còn nói ra lắm chuyện linh tinh.
Tử Kim thần long phi thường hồ nghi: “Kì quái, sao lại không thấy Mộng tiểu nương bì?”
Thần Nam vội ra hiệu cho nó im lặng, đoạn đưa tất cả vào nội thiên địa.
Tứ tổ và Ngũ tổ nhảy chân sáo ra, làm bộ khoa trương: “Tiểu tử, việc ngươi bảo chúng ta làm được chứ?”
“Quá tốt.”
“Hắc hắc, việc này quá dễ dàng.”
Đoan Ngũ tổ xé không gian, đưa Mộng Khả Nhi ra.
Nội thiên địa và tu giả có liên hệ, dù không vào cũng tùy tâm khống chế, Thần Nam ngầm trợ lực cho hai lão tổ, đưa Mộng Khả Nhi vào nội thiên địa của Ngũ tổ.
Dù Ngũ tổ bị biến thành hài đồng nhưng nội thiên địa vẫn còn, có điều co lại không thành hình dạng gì, chỉ còn mười mấy thước nhưng cho một người vào không thành vấn đề.
Mộng Khả Nhi đã biến đổi, dù không còn dám mắng Thần Nam nhưng đã bớt vài phần khí chất tiên tử, thêm mấy phần mẫu tính quang huy, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng nữa.
Vừa ra khỏi, nàng không khách khí kéo tai hai vị lão tổ, tức giận nói: “Kim oa oa, ngân oa oa, hai tiểu đệ rất hư, lại đi nghe theo hai ác nhân bày bố, đáng ghét.”
Tứ tổ và Ngũ tổ đau méo miệng, bực bội vô cùng nhưng vì “Đệ thập nhất nhân” trong truyền thuyết, họ đành nhẫn nhịn, gọi “tỷ tỷ” rồi theo nàng đi theo vào nội thiên địa.
Tử Kim thần long muốn cười vang lên nhưng thấy dáng vẻ Thần Nam, đành nén lại.

Thần Nam cũng vô cùng bực bội, chuyện này quá nhức óc, dù gì đó cũng là hai vị tổ tông sống.
Cả bọn nhanh chóng phi hành, thoáng chốc đã vượt qua Thập vạn đại sơn, tiến vào quốc gia ở cực tây Đông đại lục – Sở quốc.

Thần Nam chợt nhớ ra: “Đi nào, chúng ta đi giải quyết phiền hà, hiện tại chắc có thể dễ dàng trừ được.”
“Ai?” Tử Kim thần long hỏi.
“Tổ thi vương của Càn Thi phái.”
Tử Kim thần long vẫn nhớ Tổ thi vương, nó cười quái dị: “Hóa ra là hắn nhớ lại vẫn khiến ta thấy sợ, Tổ thi vương quá tà dị, nhưng với tu vi Thần Vương của chúng ta hiện tại, chắc sẽ dễ dàng thu thập được.”
Trong vạn năm qua, đông tây đại lục nhiều lần nổ ra đại chiến vô cùng kịch liệt, thây chất đầy nội, máu chảy thành sông, ở nơi đông Tây phương giao nhau có vô số quân hồn, Phong Đô sơn trở thành quỷ vực thực sự.

Theo truyền thuyết ngọn núi này do thi cốt chất thành, sau đó dùng đất lấp lên, đâu đâu cũng có thi hài.
Càn Thi phái ở phía tây Sở quốc, ngàn vạn thi cốt sát khí xung thiên, là nơi âm khí nặng nhất thiên hạ, thích hợp nhất cho Càn Thi phái tu luyện, trở thành thánh địa của họ.
Phái này đã bị Thần Nam liên hợp bát phái thánh địa diệt gọn, còn sót lại một Tổ thi vương.
Thần Nam nói: “Ta có cảm giác giờ không trừ Tổ thi vương, sau này sẽ thành hậu hoạn.”
Con rồng du côn gật đầu: “Ta cũng thấy hắn tà dị, không biết sao cứ có cảm giác đó.”
“Thi Hoàng ở Thiên giới từng mấy lần mạo hiểm hạ giới vì hắn, ta nghĩ chắc có bí ẩn gì đây.” Thần Nam đưa ra nghi vấn.
Cả bọn phi hành như điện, thoáng chốc đã đến Phong Đô sơn.
Nơi này hắc vụ vấn vít, quần sơn đều bị hắc vân đè nặng, bình thường ít khi có dương quang chiếu xuống, quỷ ảnh trùng trùng, âm khí mờ mịt, dù là ban ngày vẫn nghe thấy tiếng gào khóc rợn người, người tầm thường không dám tiến vào trong núi sâu.
Thần Nam không phải đến đây lần đầu, Thần Nam cũng vẫn cảm thán là thiên hạ đệ nhất âm địa!
Truyền thuyết cho biết từng có cổ thần bày một tòa phong thủy đại trận ngăn cản âm khí của Phong Đô sơn tiết ra ngoài nên mọi quỷ vật tà mị không tác quái được.
Thần Nam không tin lắm vào truyền thuyết, hắn và kẻ tinh thông trận pháp Tử Kim thần long từng thảo luận, ở đó tựa hồ có một siêu tuyệt đại trận nhưng không khiến người ta tìm được môn lộ.
Hắn cảm giác đó không phải do Càn Thi phái hay Thi Hoàng làm ra.
Nói thế càng khiến hắn nghi ngờ dụng ý thật của người bố trận.

Phong Đô sơn càng ngày càng nặng quỷ khí, ngưng tụ hơn vạn năm đã biến nơi đây thành một tòa minh phủ, lâu dài không phải là việc hay ho, thậm chí là hậu hoạn kinh người.
Quỷ sơn mênh mang đầy hắc vụ, bọn hắn mấy lần quanh co, cuối cùng đến được đệ thất quỷ phong, Huyền giới mà Tổ thi vương tàng thân ở đó.
Trên đỉnh đệ thất quỷ phong, sầu vân thảm đạm, hài cốt rải nơi nơi, một tòa cung điện do bạch cốt chất thành, lối vào ô quang mờ mờ, bên trong vọng ra tiếng quỷ khiếu, tọa tiêu của Huyền giới Tổ thi vương là nó.
Cả bọn vào trong bạch cốt điện, thông qua một thông đạo âm u, hỗn độn chi quang lóe sáng, họ dung ung lướt qua.
Họ nhanh chóng tiến vào nội thiên địa nhỏ bé này, trong đó tối om, xòe tay không thấy ngón, mùi tanh nồng khiến người ta khó chịu nổi.
Thần Nam và Tử Kim thần long đã tới đây, đương nhiên minh bạch tình hình.
Long Bảo Bảo và Cổ Tư cảm giác vô cùng tà dị, bởi chúng thấy một tình cảnh kinh rợn.
Vân vụ đen ngòm đột nhiên rút đi như nước triều, Huyền giới sáng dần, nhưng Cổ Tư và Long Bảo Bảo lại hít sâu một hơi khí lạnh, ngoài xa, một tòa bạch cốt phong hút sạch vô tận hắc khí.

Đợi khi hắc vụ tan hết, bạch cốt phong lộ ra một ma ảnh cao lớn.
Một ác quỷ đầu tóc rối bời lặng lẽ đứng đó, mùi vị tanh lợm giọng từ chỗ y đứng phát ra, ánh mắt trống rỗng khiến người khác rùng mình.

Mình y phủ vảy trắng ởn phát ra âm hàn khí tức, những nơi không có vảy phủ rỉ ra nước vàng ệch đặc trưng của xác chết, vô cùng kinh dị.
“Vù.”
Tổ thi vương há miệng, mây đen vô tận tràn ra, Huyền giới lại chìm vào hắc ám.
“Thần dạy, ô ô ô …khó chịu quá, lão giáo hoàng cho ta bao nhiều đồ ngon, giờ lại muốn thổ hết ra.”
Hiển nhiên lời nó đã kinh động Tổ thi vương.
Tổ thi vương toàn thân tanh tưởi lao tới như chớp, ma ảnh cao lớn hiện rõ nét nanh ác.
“Gào…”
Một cỗ cuồng bạo thi khí lan tràn, Tổ thi vương ngửa mặt gầm vang, cốt phong cạnh đó rung rinh, y lao tới như điện, quỷ trảo xả ra chưởng lực khiến mấy tòa cốt phong cạnh lối vào Huyền giới sụp đổ.
Bọn Thần Nam đã khác xưa, thi khí của Tổ thi vương không ảnh hưởng nhưng hắn lại nhíu mày: “Tổ thi vương này quả cổ quái, chưởng lực của hắn còn chưa hơn được lục giai nhưng ta cảm giác được thể nội hắn ẩn tàng sức mạnh kinh nhân.”
“Không sai.” Tử Kim thần long nói: “Ta cũng lấy làm kì quái, mỗi lần thấy hắn, ta lại thấy tà dị hơn, hiện tại đã hiểu, hắn không đơn giản như biểu hiện.”
Thần Nam nhớ lại lời Đoan Mộc, Tổ thi vương không dễ trêu vào, các cao thủ Huyền giới khắp thiên hạ không mấy ai là địch thủ.
Hắn nhớ lúc Tổ thi vương vào Đỗ gia Huyền giới, dù đại bại quay về nhưng không bị hủy diệt tại đó, đủ thấy thực lực cực mạnh.

Nên nhớ Đỗ gia Huyền giới truyền thừa vạn năm, rất có thể có siêu giai cao thủ.
“Tất cả không được coi thường.”
Thần Nam lại toàn lực tung ra một quyền, quyết định trực tiếp hạ sát thủ.

Một năng lượng quang trụ gần như được thực chất hóa từ quyền đầu của hắn bùng lên, ma khí vô tận lan tràn, đánh tan thi khí đen ngòm, mấy tòa cốt sơn phía trước bị năng lượng cuồng bá đánh vỡ.
“Ầm.”
Năng lượng quang trụ cương mãnh thế như chẻ tre đột phá chưởng lực của Tổ thi vương, đánh trúng mình y, hất bay mấy trăm trượng, thân thể y mềm nhũn ra, đập mạnh vào cốt sơn.
“Ông nó chứ, cứng thật, nhất kích của Thần Vương cũng chịu nổi, không tan thành bột.” Tử Kim thần long hơi kinh dị, lại nói tiếp: “Nhưng cũng không tà dị lắm, đã bị giải quyết dễ dàng.”
Cùng lúc, Tổ thi vương mềm nhũn tại cốt sơn bật dậy như khí cầu được bơm căng, thân thể phồng lên, như được đúc từ thép luyện, tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
“Thần dạy, lão quỷ sống lại.”
Cổ Tư nhíu mày: “Đó…là sức mạnh Thần Vương.

Hơn nữa là Thần Vương tuyệt đỉnh.”
“Ai đến quấy nhiễn ta thanh tu?”
Thi Vương gầm lên giận dữ, không còn là loại vai u thịt bắp đầu óc ngu si như vừa nãy mà trong mắt sáng chói u minh quỷ hỏa, tà dị khôn tả.
Thần Nam kinh dị hỏi: “Ngươi không phải Tổ thi vương, thật ra là ai?”
“Ta là Thi Hoàng.”
“Đáng ghét.” Tử Kim thần long ré lên.
“Thần dạy, ngươi nói láo, Thi Hoàng ở trên Thiên giới.” Long Bảo Bảo trợn trừng mắt, nó từng thấy Thi Hoàng trên Thiên giới đáng sợ thế nào.

“Ta là thi chủng của Thi Hoàng trên Thiên giới gieo xuống, nói chung cùng là một người, sớm muộn cũng hợp lại.

Lúc đó… hắc hắc!” Thi Hoàng cười âm u.
“Nguyên lai ngươi không phải Tổ thi vương!” Thần Nam lạnh lùng nhìn y.
“Ta đương nhiên không phải, ngươi tưởng Thi Hoàng mấy lần mạo hiểm hạ giới vì cái gì, lẽ nào báo ân thành toàn cho lão phế vật đó? Hừ hừ… chẳng qua xem trọng thân thể lão.”
Hiện tại tất cả đã rõ, nghi vấn đã sáng tỏ.
“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Nguyên lai ngươi và Thi Hoàng coi như là một, vậy chúng ta càng không bỏ qua cho ngươi, cừu oán của bọn ta và Thi Hoàng cực sâu.”
“Các ngươi dám động thủ với Thi Hoàng?” Lão quỷ lạnh lùng nhìn bọn Thần Nam.
“Ha ha… ngươi tuy tên Thi Hoàng nhưng còn lâu mới bằng Thi Hoàng ở Thiên giới gần tiếp cận Thần Hoàng, chẳng qua ngươi là cường giả Thần Vương.

Tất cả cùng lên diệt hắn.”
Với hóa thân khác của Thi Hoàng, Thần Nam quyết không khách khí, liên thủ diệt trừ ngay.
“Hừ, các ngươi giết được ta? Có biết vì sao ta nói thật cho các ngươi biết không? Tử kì các ngươi đã tới, Thi Hoàng ở Thiên giới đang tới đây, ta cảm ứng được khí tức.”
Thần Nam hơi nhíu mày, hắn loáng thoáng cảm nhận được thi khí dao động, bất quá liền giãn mày ra, bởi cũng cảm ứng thấy khí tức của Đại Ma và Vũ Hinh, tựa đang đại chiến ngoài xa.
Hiện tại không cần nói, phải nhanh chóng giải quyết Thi Hoàng này đã, không để hai yêu ma hợp thể.
“Giết.”
Thần Nam, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư cùng xông lên.
“Ta thích nhất lấy gạch đập hắn.” Tử Kim thần long gào lên.
Thần Nam lấy hai khối cổ thuẫn tàn phiến cho nó, đưa Liệt Không Kiếm cho Cổ Tư, Long Bảo Bảo không cần gì, toàn thân nó là bảo vật: Thiên Long trảo, Thiên Long dực, Thiên Long kiếm.
Ba bán Thần Vương đánh một Thần Vương, đương nhiên chiếm hết thượng phong.
Thi Hoàng kinh nộ đan xen, rút giọng: “Ai ngăn cản Thi Hoàng của Thiên giới ắt sẽ chết.”
“Lão quỷ đừng si tâm vọng tưởng.

Ngươi ở Thiên giới giết không biết bao người, hôm nay tử kỳ đã tới.”
Thần Nam công tới Thi Hoàng đầu tiên, nhất đao chém vào tay phải Thi Hoàng, e rằng chỉ có bảo vật như Đại Long đao mới chém được kim cương bất hoại thể của thi sát Thần Vương cấp.
“Bình, bình.”
Tử Kim thần long quăng hai “viên gạch” vào gáy Thi Hoàng.
“Choang, choang.”
Cổ Tư dùng Liệt Không Kiếm chém vào eo Thi Hoàng, y chưa đạt đến Thần Vương cảnh giới nên bảo vật trong tay mà không chém được.
“Gào…”
Từ ngoài xa truyền lại tiếng gầm phẫn nộ, thanh âm xuyên qua Huyền giới.
Hiển nhiên Thiên giới Thi Hoàng cảm ứng được mọi thứ ở đây.
Đồng thời, tiếng thở dài từ trên đệ thất quỷ phong vang lên, Đạm Đài Tuyền lại xuất hiện, khẽ than: “Thi Hoàng là nhân vật rất khá.”


Bình luận

Truyện đang đọc