THẦN MỘ

Tiểu Thần Hi cuối cùng chỉ ăn mấy quả nho trong đĩa hoa quả.

Không ăn đồ ăn ở nhân gian! Tiểu Thần Hi thực sự không thể ăn được thức ăn của nhân gian.

Thần Nam vô cùng kinh sợ. Hắn thương xót vuốt mái tóc mượt mà của Tiểu Thần Hi, nói: "Thần Hi muội không đói sao?"

Tiểu Thần Hi lắc đầu, cười rạng rỡ nói: "Ca ca đừng lo lắng, muội không hề cảm thấy đói!"

"Hả?" Thần Nam lại trợn tròn mắt, nói: "Muội cảm thấy thích ăn những thứ như thế nào?"

Thần Hi nghiêng đầu nghĩ ngợi cẩn thận, cuối cùng cô bé rút từ trong ngực ra một thứ quả kỳ lạ lóng lánh trong suốt nói: "Cái này có thể ăn được."

Thần Nam lại một lần nữa đau đầu. Cái quả kỳ lạ kia là lúc Long Bảo Bảo chăm sóc Tiểu Thần Hi tặng cho cô bé, đây là vật quý giá của Cổ Tiên Di Địa! Nếu như cô bé nhất định chỉ ăn được những thứ cây quả đặc biệt này thì...

"Ca ca, đừng lo lắng cho muội, muội quả thật chẳng có điều gì không thoải mái cả. Muội thấy rất rất lâu chỉ cần ăn một quả như thế này là được rồi."

Lời nói ngây thơ của Tiểu Thần Hi làm Thần Nam nhớ tới một số truyền thuyết. Những tiên nhân cao cường, những yêu ma khủng bố hàng ngày đều không cần ăn gì, lúc tu luyện chỉ cần hút tinh khí của thiên địa là có thể duy trì được những nhu cầu của cơ thể. Bọn họ thỉnh thoảng cũng ăn nhưng chỉ ăn những thứ quý giá của đất trời như tiên chi, nhân sâm.

Thần Nam nhìn Tiểu Thần Hi rất lâu mà không nói gì. Đến tận lúc Tiểu Thần Hi ôm tay hắn lắc lắc, hắn mới giật mình bừng tỉnh.

"Ừ! Nếu muội chỉ thích ăn những thứ này thôi thì cũng không có vấn đề gì đâu. Ở chỗ của Long Bảo Bảo còn rất nhiều. Ngoài ra, trong tay một số kẻ đáng ghét của Thần Phong học viện cũng có!" Thần Nam nhớ ra kho thuốc của Phó viện trưởng Thần Phong học viện. Những thứ thuốc quý giá mà hàng năm học viện thu thập được đều cất tại đó. Đây cũng chính là nguyên nhân Long Bảo Bảo thích Thần Phong học viện. Hắn có thể thông qua Long Bảo Bảo để lấy những thứ Tiểu Thần Hi cần.

Thần Nam đã ba ngày chưa ăn gì, bây giờ không tránh khỏi ăn uống ngấu nghiến như sói hổ. Tiểu Thần Hi rất thích thú nhìn hắn ăn uống.

Ăn xong cơm Thần Nam dẫn Tiểu Thần Hi trở lại tiệm cắt may. Thợ may đưa cho Thần Nam những bộ quần áo đã may xong. Tiểu Thần Hi mặc dù tuổi nhỏ, nhưng sau khi thay đổi chút ít vẻ bên ngoài đều khiến mọi người phải yêu quý. Cô bé trông giống như một tiểu thiên sứ đáng yêu sắp sửa xuống trần gian, khiến cho mỗi người trong tiệm may đều muốn bước lên ôm lấy.

Nhìn biết bao người vây lấy cô bé khen ngợi, Tiểu Thần Hi cười thật tươi, sau đó chào một câu: "Chào các bá bá, thúc thúc, đại ca, tỷ tỷ..." khiến cho mọi người đều vui ra mặt, không ngớt khen cô bé hiểu biết.

Đột nhiên cánh cửa tiệm may bị người ta đẩy mạnh kêu rầm một tiếng. Giọng một tên thanh niên ngang ngược, xấc xược vọng tới: "Ông chủ! Áo ta đặt đã xong chưa?"

Đám người thanh niên này, người đi đầu dáng người cao lớn, sắc mặt hơi đen, hai mắt to giống như chuông đồng, tướng mạo hung hãn. Bên cạnh anh ta là một thiếu nữ xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, vô cùng kiều diễm, giống như chú chim nhỏ, đứng nép sát vào bên cạnh người thanh niên. Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa thì vẫn có cảm giác mỹ nữ và dã thú.

Mấy người bên cạnh mặc toàn lụa là quý giá, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đó là con nhà giàu có. Khí tức mà mấy người đó thể hiện ra ngoài có thể đoán rằng đó là những người võ công cao thâm, tuy nhiên mấy người đó dường như đều nhìn theo người thanh niên hung hãn thân hình to lớn đi đầu

Lúc người thanh niên cao lớn nói chuyện, Thần Nam đã biết được thân phận của hắn qua giọng nói. Gã chính là Tiểu Hầu gia trong gian phòng bên cạnh phòng hắn lúc ở tửu lầu ăn cơm. Đối với kẻ ngang ngược như vậy hắn chẳng có chút thiện cảm nào, vội vàng thanh toán tiền rồi dẫn Tiểu Thần Hi đi ra ngoài.

Tiểu Thần Hi vừa mới mặc quần áo mới, tỏ ra vô cùng vui vẻ, không để cho Thần Nam bế, tự chạy lên phía trước nhảy chân sáo ra ngoài. Lúc đi qua Tiểu Hầu gia tướng mạo hung hãn kia, cô bé không cẩn thận chạm vào vạt áo dài của Tiểu Hầu gia. Một cỗ đại lực nhanh chóng hướng sang phía cô bé. Thần Hi vẫn chưa kịp hiểu ra sao liền bị Tiểu Hầu gia phóng lực hất ra, ngã xoài trên mặt đất.

Tiểu Thần Hi vừa xoa đầu gối kêu đau vừa bò dậy, hai mắt rớm lệ, như sắp khóc. Thần Nam kinh hãi thất sắc. Không ngờ tên ngang ngược này lại thô bạo đến vậy, đã ra tay cả với một đứa nhỏ. Hắn nhanh chóng bước tới bên cạnh Tiểu Thần Hi, nhưng trước khi chưa biết cô bé đau ở đâu thì không dám động vào cô bé.

"Thần Hi bị thương ở đâu?" Hắn lo lắng hỏi.

"Không bị thương, chỉ là ngã hơi đau, ca ca đừng lo." Tiểu Thần Hi nhỏ nhẹ nói, cố nén nước mắt.

Thần Nam lấy tay áo lau nước mắt cho cô bé, dịu dàng nói: "Thần Hi ngoan, đừng khóc, tại ca ca không tốt, không bảo vệ muội tốt!"

Thần Nam đứng dậy, quay người phẫn nộ nhìn Tiểu Hầu gia kia. Trong lòng hắn giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, kẻ ngang ngược này thật là đáng ghét, đã mạnh tay như vậy đối với một đứa trẻ. Nếu như không phải Thần Hi thể chất khác với người thường thì đã bị thương rồi.

Tiểu Hầu gia lạnh lùng liếc mắt nhìn Thần Nam, cúi đầu nhìn Thần Hi, trách cứ: "Tiểu nha đầu, đi sao không biết nhìn đường?"

Thần Hi cúi đầu, lí nhí đáp: "Xin lỗi đại ca ca, tôi không cẩn thận..." Tuy nhiên khuôn mặt cô bé tràn đầy vẻ uất ức, trên hàng mi dài đọng những giọt nước mắt long lanh, bộ dạng khiến người ta vừa thương cảm, vừa đau lòng.

Giận! Thần Nam thật sự nỗi giận! Hỏa khí của hắn bỗng chốc nổi lên. Từ trước, trong lòng hắn đã có ba người không thể có chút coi thường bất kính. Cha mẹ sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn chính là người hắn tôn kính nhất, đó là thân tình vĩnh cửu, không được coi thường! Vũ Hinh hiểu hắn, dùng tính mệnh của nàng để đoạt lại tính mệnh cho hắn là người hắn yêu nhất, đó là tình cảm sâu nặng vạn năm cũng không thể nào hủy diệt được, không được coi thường!

Tới nay, địa vị của Tiểu Thần Hi trong lòng Thần Nam cũng không hề thua kém so với ba người kia. Hắn đối đãi với Tiểu Thần Hi giống như con gái mình vậy. Có thể nói rằng trên thế giới này, Tiểu Thần Hi chính là nỗi bận tâm của hắn, hắn không thể để cho bất cứ ai làm tổn thương tới cô bé. Tiểu Thần Hi chính là niềm vui của hắn trong cuộc đời này. Hắn có thể chịu uất ức nhưng tuyệt đối không thể để cho Thần Hi phải chịu tủi nhục.

"Tại sao ngươi lại có thể mạnh tay như vậy đối với một đứa trẻ ba tuổi?" Thần Nam phẫn nộ đối mặt với Tiểu Hầu gia.

"Hừm!" Tiểu Hầu gia gầm lên một tiếng, nói: "Bổn Hầu là người luyện võ, điều này là do bản năng tự bảo vệ. Lúc đó đã ta nương tình rồi nếu không con bé này đã gãy xương đứt gân rồi."

Cô ả xinh đẹp nép chặt vào người Tiểu Hầu gia cười nhạt nói: "Trẻ con đi đứng không cẩn thận, va vào người khác, tự mình chuốc lấy còn trách ai?"

Mấy kẻ nhà giàu ăn mặc bảnh bao đứng bên cạnh trên mặt đều cười nhạt, bộ dạng như đang xem kịch.

Ông chủ tiệm may, thợ may và mấy người khác nhìn Tiểu Thần Hi mắt ngấn lệ, vẻ mặt tủi thân, quả thật vừa thương cảm vừa đau lòng. Mọi người đều vô cùng căm ghét thói vô sỉ ngang ngược của Tiểu Hầu gia, nhưng lại không dám lên tiếng. Bọn họ không thể đắc tội với kẻ đáng ghét này.

"Ca ca..." Tiểu Thần Hi mắt ngấn lệ khẽ gọi.

Thần Nam cố gắng kìm nén phẫn nộ trong lòng, quay người tới bên cạnh Tiểu Thần Hi, yêu thương vuốt mái tóc của cô bé, sau đó ôm lấy cô bé, dịu dàng hỏi: "Thần Hi sao vậy?"

"Ca ca chúng ta đi khỏi đây đi!"

Tiểu Hầu gia vô cùng bất mãn với Thần Nam, hàng ngày mọi người đều phải cung kính gã, vừa nãy Thần Nam lại dám cãi lại khiến gã vô cùng tức giận. Lúc này nhìn thấy hắn quay đi lại cho rằng hắn sợ hãi mà co lại, gã lạnh lùng nói: "Muốn đi ư? Hừm, không dễ như vậy đâu, trước tiên hãy xin lỗi bổn hầu."

Thần Nam dịu dàng nói với Tiểu Thần Hi: "Ca ca đi một lúc, muội ở trong này đợi ca ca được không?"

Tiểu Thần Hi dường như biết sắp xảy ra chuyện, cô bé một tay ôm chặt lấy cổ Thần Nam, khẩn thiết nói: "Muội không rời ca ca!" Tiếp đó cô bé quay sang phía Tiểu Hầu gia nói: "Xin lỗi đại ca ca, là muội không tốt, không cẩn thận va vào huynh. Muội xin lỗi huynh..."

Giọng nói trẻ con thơ ngây dường như cũng khiến cho Tiểu Hầu gia có chút xấu hổ, nhưng trong lòng gã thì vô cùng giận dữ vì sự vô lễ vừa nãy của Thần Nam. Gã lớn tiếng nói: "Tiểu nha đầu, bây giờ không phải là việc của ngươi. Tên tiểu tử này rốt cuộc có xin lỗi hay không?"

Thần Nam vuốt má Thần Hi, lau khô nước mắt trên mặt cô bé nói: "Thần Hi muội thật lương thiện nhưng có lúc quá lương thiện chính là tàn nhẫn với bản thân mình. Trên thế giới này loại người nào cũng có, nhưng có một số người muội không cần phải tôn trọng hắn, muội càng tôn trọng hắn càng lấn tới, nói đạo lý với hắn cũng giống như nói đạo lý với một con chó, đối với loại người xấu xa như vậy thì phải lấy ác để trị ác."

Tiểu Hầu gia giận tới mức mặt biến sắc, mắt trợn tròn. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị người ta trực tiếp hạ nhục như vậy. Gã giận dữ nói: "Tiểu tử ngươi quả thực chán sống rồi!"

Cô ả đứng bên cạnh hắn và mấy kẻ công tử nhà giàu kia cũng vô cùng bất mãn. Tất cả đềutrợn mắt lạnh lùng nhìn Thần Nam.

"Ca ca! Nhưng mà..." Tiểu Thần Hi nhìn đám người Tiểu Hầu gia lại nhìn Thần Nam, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Thần Nam dịu dàng nói: "Thần Hi đừng sợ, trên đời này chỉ cần ca ca còn có thể đứng được thì tuyệt đối không để cho muội phải chịu bất cứ tổn thương, tủi nhục nào!" Hắn bế Tiểu Thần Hi tới trước mặt chủ tiệm may nói: "Có thể giúp ta trông cô bé này không?"

Ông chủ, mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Thần Hi lập tức đồng ý. Thần Nam đặt Tiểu Thần Hi xuống, quay người đang định bước đi. Tiểu Thần Hi bất giác gọi: "Ca ca...."

Hắn dừng bước nhìn cô bé nói: "Có một số chuyện cho dù muốn trốn tránh cũng không được. Cũng giống như bây giờ, cho dù muội đã hạ mình xin lỗi nhưng hắn vẫn như con chó điên cắn muội. Vậy thì không gì bằng trực tiếp đánh chó!"

Bình luận

Truyện đang đọc