THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 1789

Ông ấy nói tiếp: “Sư thúc, đây là ông Mã Hành Không”.

Mã Hành Không đã không còn oai phong như ngày xưa nữa, ông lão ho khan vài tiếng rồi hành lễ với Ngô Bình: “Mã Hành Không tham kiến thần y Ngô”.

Ngô Bình đỡ ông lão dậy rồi nói: “Ông mắc bệnh không nhẹ đâu”.

Mã Hành Không nhìn anh rồi hỏi: “Thần y Ngô, tôi còn cứu được nữa không?”

Ngô Bình: “Gặp tôi rồi thì đương nhiên là được”.

Mã Hành Không mừng rỡ: “Thần y Ngô, bệnh này của tôi đến quá đường đột, cậu có thể giải thích cho tôi được không?”

Ngô Bình: “Vào nhà rồi nói”.

Vừa hay, Lina đã làm đồ ăn sáng xong và bày ra bàn.

Ngô Bình hỏi: “Long Thần, hai người ăn sáng chưa?”

Lý Long Thần ngửi thấy mùi thơm thì vội đáp: “Chưa ạ…”

Ngô Bình gọi ngay một tăng nhân đến: “Dẫn ông ấy đến nhà ăn ăn sáng nhé”.

Lý Long Thần tiếc nuối nhìn bàn ăn rồi thò tay nhặt ít điểm tâm xong rồi chạy ra ngoài: “Sư thúc, đệ tử đến nhà ăn đây”.

Ngô Bình tức anh ách rồi mắng: “Hừ, ông là quỷ đói đầu thai à mà cướp đồ ăn của tôi!”

Dứt lời, anh lại nói với Mã Hành Không: “Tiền bối, ông có muốn dùng bữa với tôi không?”

Mã Hành Không nhăn mặt rồi xua tay: “Sau khi bị bệnh, tôi không ăn gì được, chỉ uống nước cháo thôi”.

Ngô Bình: “Vậy tôi ăn nhé”, nói rồi, anh bắt đầu đánh chén luôn.

Mã Hành Không vẫn đau đáu với căn bệnh của mình nên hỏi: “Thần y Ngô, rốt cuộc bệnh của tôi từ đâu mà ra? Cậu có thể nói cho tôi biết không?”

Ngô Bình: “Bệnh của ông liên quan đến đan dược mà ông uống nhầm”.

Mã Hành Không ngẩn ra nói: “Uống nhầm đan dược? Nhưng thần y Ngô, cả đời tôi chưa từng uống đan dược bao giờ, sao tôi có thể uống nhầm được?”

Ngô Bình tỏ vẻ kỳ quái rồi ngẩng lên nhìn ông ấy: “Ông chưa từng uống đan dược ư?”

Mã Hành Không gật đầu: “Vâng, chưa bao giờ ạ”.

Ngô Bình chỉ vào quả hồ lô màu tím mà ông ấy đeo bên hông rồi hỏi: “Ông đã dùng nó để đựng rượu uống bao giờ chưa?”

Mã Hành Không nhìn xuống quả hồ lô rồi đáp: “Tôi mang quả hồ lô này theo người bảy năm rồi, đúng là hay lấy nó để đựng rượu uống”.

Ngô Bình bảo ông ấy tháo quả hồ lô xuống anh rồi mở ra ngửi, ngoài hương rượu ra, anh còn ngửi thấy một mùi đan dược rất nồng, anh hỏi: “Ông có ngửi thấy mùi thuốc ở bên trong không?”

Mã Hành Không đáp: “Có chứ nên tôi mới dùng đó đựng rượu. Rượu mà đổ vào đây rồi thì uống ngon lắm, kể cả là rượu thường cũng biến thành rượu ngon”.

Ngô Bình: “Ông lấy quả hồ lô này ở đâu?”

Mã Hành Không: “Tôi tìm thấy trong nhà kho, rồi nghĩ ra dùng nó để đựng rượu”.

Ngô Bình: “Ông nhớ lại xem có phải từ khi dùng nó đựng rượu uống, ông mới bắt đầu đau ốm không?”

Bình luận

Truyện đang đọc