THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2124

Sau khi rơi xuống, sắc mặt hắn ta thay đổi hẳn, sợ hãi thốt lên: “Mày là Đại Tông Sư!”

Ngô Bình không quan tâm hắn ta, Chu Nhược Tuyết thì lạnh lùng nói: “Anh ấy là Võ Thánh!”

Thân thể người canh cửa run rẩy, hắn ta lập tức quỳ xuống bò qua, dừng trước mặt Ngô Bình: “Kẻ hèn bái kiến Võ Thánh đại nhân! Cầu xin Võ Thánh giải thích cho!”

Ngô Bình nhíu mày: “Anh bảo tôi giải thích cái gì?”

Người canh cửa nói: “Kẻ hèn luyện Thông Bối đã ba mươi mốt năm, cảm giác chỉ còn cách cửa một bước cuối cùng là có thể đột phá để tiến vào cảnh giới Quyền Pháp Đại Thành, cầu mong Võ Thánh chỉ giáo”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Anh tâm thuật bất chính, không xứng nhận sự chỉ giáo của tôi, cút!”

Người canh cửa vô cùng thất vọng, nói: “Kẻ hèn chỉ là người canh cửa mà thôi, những chuyện khác đều không biết nhiều”.

Ngô Bình: “Thân anh đầy tội lỗi, số người từng giết chết không mười thì cũng đến tám, hung đồ như anh, tôi sẽ không chỉ điểm”.

Lúc này cửa lớn mở ra, có người quát: “Ai đang làm ồn quá vậy?”

Đó là một người đàn ông trung niên,chừng bốn mươi, hai tay trong suốt như ngọc, hơi thở còn mạnh hơn người canh cửa vừa rồi. Gã ta nhìn thấy người canh cửa đang quỳ dưới đất thì chợt kinh ngạc: “Mày đang làm cái gì vậy?”

Người canh cửa ngẩng đầu: “Võ Thánh, anh ta là Võ Thánh!”

Người trung niên đột nhiên sởn cả tóc gáy, nhìn Ngô Bình, giống như cừu non gặp phải hổ lớn, cả người đều run rẩy.

Ngô Bình bĩnh tĩnh nhìn gã ta, hỏi: “Nơi này là sào huyệt của Quần Phong?”

Người trung niên khom người, run giọng nói: “Bẩm Võ Thánh đại nhân, đúng vậy”.

Ngô Bình: “Đưa ta đi gặp Ong chúa”.

Sắc mặt người trung niên thay đổi, nói: “Võ Thánh đại nhân, tôi khuyên cậu nên mau chóng rời đi”.

Ngô Bình nhìn gã ta: “Anh bảo tôi rời đi?”

Người trung niên liếc nhìn ra sau, khẽ nói: “Võ Thánh đại nhân, bên cạnh Ong chúa có một yêu thú!”

Ngô Bình không chỉ không sợ, mà trái lại ánh mắt sáng lên: “Yêu thú sao? Không hề gì, dẫn tôi đi”.

Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ, chỉ đành dẫn đường về phía trước, người canh cửa cũng đứng dậy đi theo.

Ngô Bình hỏi: “Anh tên gì?”

Người trung niên vội nói: “Kẻ hèn Hách Liên Chiến Anh”.

Đi lên trên núi mấy chục mét thì đoàn người đến một vùng đất bằng phẳng, cách đó không xa chính là một căn nhà ba tầng không quá lớn, khi còn cách căn nhà chừng hai mươi bước, Hách Liên Chiến Anh dừng lại, run giọng nói: “Kẻ hèn không dám lại gần”.

Ngô Bình hỏi: “Ong chúa ở bên trong?”

Hách Liên Chiến Anh gật đầu: “Đúng vậy. Bình thường, lúc Ong chúa gọi ai, thì người đó mới có thể vào trong nhà”.

Ngô Bình nói: “Hai người cứ đợi ở đây”. Anh cất bước đi về phía căn nhà.

Cách căn nhà mười bước, anh đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, là mùi máu thịt của con người!

Cánh cửa lầu một mở ra, một ông lão cao lớn trông chừng năm mươi, cầm một thanh thương sắt, ngăn ở trước cửa.

Ông lão khí thế mãnh liệt, ho khan một tiếng rồi nói: “Người nào tới, báo tên đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc