THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2262

Bỗng nhiên, một người xông đến, đánh cho gã một bạt tai ngã lăn ra đất. Mặt Nghiêm Kim Lương liền sưng húp lên, gã ngạc nhiên nhìn về phía người đánh mình, đó là người đàn ông thấp gầy.

“Thằng khốn!”

Nghiêm Kim Lương phản ứng lại, giận dữ nói: “Mày là người của hội Phù Tang? Mày dựa vào đâu mà đánh tao?”

Người đàn ông thấp gầy nghiêm nghị nói: “Bên cạnh Lý Vân Đẩu có cao thủ cấp Tiên Quân, tại sao mày không nói cho bọn tao biết?”

Nghiêm Kim Lương tái mặt: “Cái gì? Tiên Quân? Không thể nào”.

Mặc dù Nghiêm Kim Lương là thương nhân nhưng cũng quen biết rất nhiều người tu hành, đương nhiên gã biết Tiên Quân là gì, càng biết rõ sự đáng sợ của Tiên Quân.

Người đàn ông thấp gầy hỏi với giọng đanh thép: “Mày có còn muốn giết Lý Vân Đẩu không?”

Nghiêm Kim Lương sợ đến ngây người, thất thần, run run nói: “Giết… Hay là không giết đây?”

Đối phương là Tiên Quân đấy, ngộ nhỡ ông muốn diệt nhà họ Nghiêm thì nhà họ Nghiêm sẽ tàn đời ngay và gã cũng sẽ tan thành mây khói.

Người đàn ông thấp gầy nheo mắt, nói: “Đưa năm mươi tỷ đô, tao giúp mày tiêu diệt chúng”.

Nghiêm Kim Lương giật mình: “Năm mươi tỷ?”

Người đàn ông thấp gầy cười lạnh lùng: “Hội Phù Tang của tao cung phụng một ma thần, chỉ cần mời được ma thần thì dù đối phương có mạnh đến đâu đi nữa cũng sẽ bị diệt. Có điều, muốn bọn tao mời thần ma thì ít nhất mày phải đưa năm mươi tỷ đô”.

Nghiêm Kim Lương thật sự không còn đường lui nữa, dù gã dừng lại thì nhà họ Lý cũng sẽ không tha cho gã. Gã nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định liều thêm phen nữa, liền nghiến răng: “Được, tao đồng ý”.

Người đàn ông thấp gầy lạnh lùng nói: “Trong vòng ba tiếng, mày phải chuyển tiền vào tài khoản của tao, đến giờ mà chưa thấy tiền thì mày tự chịu hậu quả”.

Gã ta nói xong thì nhún người, biến mất không thấy đâu.

Nghiêm Kim Lương vật vã bò dậy, nhìn mọi người xung quanh, ai nấy cũng mặt mày trắng bệch.

Gã nghiến răng, rặn từng câu từng chữ: “Năm mươi tỷ, mọi người cùng nhau gánh vác”.

Đến lúc này rồi, không ai có thể đứng ngoài cuộc, thế là người một tỷ, người hai tỷ, năm mươi tỷ nhanh chóng được gom đủ, sau đó được chuyển vào tài khoản kia.

Trên một ngọn núi hoang ở Vân Đông, một luồng sáng đen bay đến, đáp xuống là một người đàn ông tóc bạc. Người đàn ông tóc bạc là cao thủ bậc nhất của hội Phù Tang, phó hội trưởng Aoki Shenba.

Aoki Shenba không biết bao nhiêu tuổi, ông ta hạ giọng nói: “Qủy Túc, ai mà lại phải dùng đến tượng Ma Thần?”

Người đàn ông thấp gầy quỳ dưới đất, cung kính đáp: “Thanh Mộc đại nhân, đối phương có tiên quân bảo vệ, hơn nữa người thuê đồng ý trả năm mươi tỷ đô, đấy là một khoản tiền lớn. Phải rồi, trước đó gã đã đưa cho chúng ta mười tám tỷ rồi”.

Aoki Shenba nói: “Sáu mươi tám tỷ đúng là một số tiền lớn. Ừm, có thể nhận vụ làm ăn này”.

Ông ta dừng lại rồi nói: “Mục tiêu ở đâu? Đưa tôi đi”.

“Vâng”.

Lúc này, Lý Vân Đẩu đã quay về nghỉ ngơi, Ngô Bình thì ngồi trong nhà lớn của nhà họ Lý, mở một bình rượu, cho người làm ít mồi, tự nhậu một mình.

Bình luận

Truyện đang đọc