THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2290

Đúng lúc này, một long vệ đột nhiên xuất hiện, cúi gập người nói: “Long chủ, ở Thạch Thành có việc gấp. Một cao thủ người Mễ đánh bị thương rất nhiều người ở một võ quán của dân thường. Cảnh sát địa phương tới giải quyết cũng bị đánh chết mất ba người, hai người bị thương nặng. Hiện tại, tên người Mễ đã chiếm võ quán, khống chế toàn bộ người ở bên trong”.

Vì có thành phần tội phạm ngoại quốc nên việc này sẽ do Thiên Long xử lý. Ngô Bình hỏi: “Người của ta tới đó rồi chứ?”

Long vệ: “Ngươi của chúng ta đã tới, nhưng người chết, người bị thương. Vừa hay Long chủ đang ở Thạch Thành nên tôi cảm thấy báo cáo lại với anh là tốt nhất”.

Ngô Bình: “Vậy đã điều tra được thân phận của kẻ đó chưa?”

Long vệ: “Hiện vẫn chưa rõ”.

Ngô Bình: “Dẫn đường!”

Sau đó anh nói với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, anh phải đi giải quyết chút việc”.

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Được, đi sớm về sớm nhé”.

Sau khi Ngô Bình đi khỏi, mặt Hàn Thu càng trắng bệch ra. Nhà họ Hàn là thế gia nổi tiếng về y thuật nên có không ít mối quan hệ với tầng lớp thượng lưu. Vì vậy, cô ta đương nhiên biết tới sự tồn tại của Thiên Long. Mà Ngô Bình ban nãy lại là Long chủ của Thiên Long.

Không chỉ Hàn Thu mà cả ông cụ Hàn cũng kinh ngạc không kém. Ông ấy nhìn cô cháu gái, không khỏi thở dài thườn thượt. Hôm nay vốn là cơ hội vô cùng tốt để kết giao với thủ lĩnh Thiên Long, thế mà lại bị Hàn Thu làm cho ra nông nỗi này.

Cậu thanh niên bên cạnh Hàn Thu hỏi: “Chị họ, Long chủ là cái gì vậy?”

Hàn Thu bất lực đáp: “Long chủ chính là thủ lĩnh của Thiên Long. Thôi bỏ đi, có nói em cũng không biết”.

Chu Thanh Nghiên không thèm đếm xỉa đến đám người kia nữa. Cô ấy dắt tay cô bé đáng yêu quay lại phòng khách ban nãy.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã có mặt tại võ quán Thiên Địa. Chu Nhược Tuyết, Chu Nhan và bảy thành viên Thiên Long lúc này đã ở bên ngoài võ quán. Ba thi thể đã được đưa đi, ở hiện trường còn hai người bị thương nằm trên chiếc xe cứu thương cách đó không xa. Họ đang được các bác sĩ chữa trị.

Ngô Bình tới rồi lập tức giúp ổn định lại tình trạng cho những người bị thương. Có một người nội tạng bị dập, sắp không qua khỏi nhưng đã được Ngô Bình cho uống đan Sinh Mệnh.

Người bị thương nhanh chóng hồi lại, nói: “Long chủ, tôi xin lỗi đã làm Long chủ thất vọng”.

Ngô Bình: “Phí lời, người không sao là tốt rồi. Còn nữa, gặp kẻ mình đánh không lại thì đầu tiên phải tìm cách bảo vệ an toàn tính mạng”.

Mười phút sau hai người bị thương đã qua cơn nguy kịch. Lúc này, Ngô Bình mới đi tới trước cửa võ quán.

“Tình hình bên trong thế nào rồi?”, chẳng kịp hàn huyên với Chu Nhược Tuyết, Ngô Bình lập tức hỏi chuyện chính.

Chu Nhược Tuyết: “Ở bên trong có gần một trăm đệ tử của võ quán, bốn huấn luyện viên. Những người kịp chạy ra nói bên trong đã có hơn chục người chết. Tên người Mễ hung bạo đó hình như đang tìm thứ gì đó”.

Ngô Bình gật đầu: “Mọi người đợi bên ngoài, để anh vào xem sao”.

Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Được, anh cẩn thận nhé”.

Bình luận

Truyện đang đọc