THẦN Y TRỞ LẠI

Chương 2351

Cảnh tượng trước mặt đột nhiên xiêu vẹo đi, một người đàn ông bước ra. Ông ta nhìn Ngô Bình một cái, chắp tay nói: “Hoá ra là phó tướng quân. Tướng quân nói tà ma chạy vào đây sao? Sao tôi không phát hiện ra nhỉ?”

Ngô Bình đáp: “Tà ma đó tu vi rất cao, ít nhất phải cấp Tiên quân. Nó rất giỏi ẩn thân. Sát trận này cũng không đe doạ được nó”.

Người đàn ông kinh ngạc: “Phó tướng quân, vậy sao tướng quân bắt được nó?”

Ngô Bình lập tức lấy ra lò luyện Minh Thần. Anh nói: “Tôi có báu vật này, có thể trấn áp mọi loại tà ma”.

Người đàn ông kia nhìn qua đã biết lò luyện Minh Thần này quả thực là báu vật trên đời nên lập tức nói: “Được, mời vào!”

Người đàn ông giơ tay lên không trung như đang ra sức kéo một thứ gì đó, Ngô Bình nhanh chóng lách qua để đi vào đại trận. Đi được mấy bước, quang cảnh trước mắt anh thay đổi, một tảng đá dưới chân anh biến thành một con đường nhỏ.

Người đàn ông nói: “Phó tướng quân, đây là sát trận nên không thể tuỳ tiện đi lại khắp nơi”.

Sau đó người đàn ông lấy ra một cái la bàn đưa cho Ngô Bình: “La bàn này sẽ cho tướng quân biết nơi nào an toàn”.

Ngô Bình nhìn chiếc la bàn, bên trên có một bản đồ thu nhỏ. Trên bản đồ có chỗ màu đỏ, có chỗ màu đen, có chỗ màu xanh.

Ngô Bình hỏi người đàn ông: “Màu xanh là vùng an toàn sao?”

Người kia gật đầu: “Đúng vậy, màu đen là nơi đặt chân vào thì chỉ có chết, màu đỏ là vùng nguy hiểm còn màu trắng là khu vực nhà giam”.

Ngô Bình gật đầu: “Đa tạ”.

Người đàn ông: “Mong tướng quân nhanh chóng bắt được tà ma”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó cầm la bàn đi tìm đường. Chỉ một lát sau, anh đã tới bên cạnh đài Phi Hoàng. Ở giữa đài Phi Hoàng là khu vực màu trắng, xung quanh là màu đen. Xem ra Vân Tịch đã bị sát trận nhốt lại rồi.

Cũng may là qua chiếc la bàn, anh nhìn thấy những vạch màu xanh biến hoá khôn lường, mỗi giây chúng xuất hiện một khác. Lại thêm sự hiểu biết thâm sâu của Ngô Bình về trận pháp nên anh nhanh chóng nghĩ ra cách vào bên trong đài.

Anh di chuyển rất nhanh như một tia chớp, lúc sang trái lúc sang phải, lúc tiến phía trước, lúc lùi phía sau. Sau hơn mười giây, anh đã vào được khu vực màu trắng.

Khu vực này khá nhỏ, bên trong xây một căn nhà nhỏ. Trước nhà trồng hoa, cửa nhà đang mở, Vân Tịch đang ngồi bên trong đánh đàn.

Tiếng đàn ảo não thê lương, khiến người nghe cũng buồn theo.

Đột nhiên, tiếng đàn dừng lại. Vân Tịch ngước đôi mắt đẹp như tranh nhìn ra ngoài. Cô nhìn thấy một người đàn ông khí chất bất phàm, nở nụ cười bước tới.

Vân Tịch sững sờ, lẩm bẩm: “Ngô Bình!”

Ngô Bình ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Vân Tịch, anh đến đưa em đi khỏi nơi này”.

Vân Tịch kinh ngạc hỏi: “Sao anh tới được đây?”

Ngô Bình lấy ra chiếc la bàn, đáp: “Anh có thứ này”.

Vân Tịch khẽ thở dài: “Chắc chắn là Mỵ Nương và Lão đã tới tìm anh”.

Ngô Bình: “Dù gì anh cũng là bạn trai em, em gặp khó khăn anh nhất định phải giúp”.

Vân Tịch đáp: “Mau đi đi, em không thể rời khỏi đây đâu”.

 

Bình luận

Truyện đang đọc