THẦN Y TRỞ LẠI

 Nói xong, anh vươn tay chỉ vào không trung, giúp Viêm Dương mọc ra một cơ thể mới có xương có thịt. Cơ thể mới này còn rất phi phàm, các khiếu đã được đả thông, hình dạng hoàn mỹ, thể chất còn tốt hơn cả đại đa số các thiên tài.  

 

Một ánh hào quang lóe lên, Viêm Dương biến thành một chàng trai tuổi ngoài hai mươi cường tráng, cao hơn 1.9 mét. Viêm Dương thử nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và vui mừng, vội vã cúi đầu nói: "Đa tạ thượng tiên.Từ nay về sau, thượng tiên chính là chủ nhân cơ thể mới của Viêm Dương!"  

 

Ngô Bình cười nói: "Đứng lên đi. Sau này ngươi nên cố gắng tu luyện, đừng lãng phí thân thể tốt như vậy".  

 

Advertisement

“Vâng!” Viêm Dương đáp ngay.  

 

Chu Mi và Lâm Nhu đều sững sờ, Chu Mi nói: "Cậu Ngô, sao cậu có thể làm được việc thần kỳ như vậy? Sao có thể khôi phục cơ thể cho anh ấy một cách kì diệu đến vậy!"  

 

Ngô Bình: "Thực ra tôi cũng khá lợi hại mà".  

Advertisement

 

Lâm Nhu đảo mắt chán chường nhìn anh: "Cậu lợi hại như vậy, tại sao không giúp chúng tôi nâng cao tư chất?"  

 

"Được." Tay trái và tay phải của Ngô Bình lần lượt vỗ vào đầu Chu Mi và Lâm Nhu, một lực đạo thần bí xâm nhập vào cơ thể họ. Trong giây tiếp theo, hai cô gái cảm thấy cơ thể và linh hồn của họ đang bị lực đạo này biến đổi, khiến họ không khỏi ngạc nhiên và thích thú. Hai cô gái lập tức ngồi xuống tu luyện.  

 

Thấy ba người bọn họ đều đang tu luyện, Ngô Bình lặng lẽ đi ra khỏi đại điện.  

 

Khi Ngô Bình đi ra khỏi điện, anh nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh đó và nhìn anh bằng ánh mắt thù địch.  

 

Ngô Bình lạnh giọng hỏi: "Các người ở đây làm gì?"  

 

Một giáo đồ nói: "Ngô tiên sinh, cậu đã không còn là giáo chủ nữa. Tân giáo chủ bảo chúng tôi trông chừng cậu. Cậu không thể đưa bất kỳ thành viên Hắc Thiên Giáo nào đi!"  

 

Ngô Bình hờ hững đáp: "Ồ, tôi không thể đưa người đi? Nạp Đô nói như vậy sao?"  

 

Một người tức giận quát: "Câm miệng! Cậu mà cũng dám gọi tên giáo chủ?"  

 

Ngô Bình cảm thấy rất buồn cười, Nạp Đô này lấy đâu ra tự tin mà dám đối xử với anh như vậy?  

 

Với một cái vung tay của Ngô Bình, tín đồ vừa hét vào mặt anh khựng lại như một pho tượng đá và ngã xuống đất.  

 

Những người còn lại kinh hãi lần lượt lui về sau, không dám tới gần Ngô Bình.  

 

Ngô Bình mặc kệ bọn họ, đi thằng ra ngoài. Anh đi dạo một vòng đảo, phát hiện nơi này môi trường cũng khá tốt. Có điều đảo không lớn, trên đảo dân cư cũng không nhiều.  

 

Khi quay lại lần nữa, anh thấy đàn tế lớn nhất của Hắc Thiên Giáo đã được thắp sáng. Nạp Đô đang đứng giữa đàn tế, một lực đạo đáng sợ màu đen từ một không gian nào đó đang xâm nhập vào cơ thể hắn ta. Đôi mắt Nạp Đô giờ đã chuyển sang màu mực.  

 

Xung quanh đàn tế, Trương Tây Linh và những người định rời đi cùng Ngô Bình bị trói tay chân và quỳ bên ngoài đàn tế.  

 

Ngô Bình cau mày, hỏi: "Nạp Đô, anh đang làm gì vậy?"  

Bình luận

Truyện đang đọc