THẦN Y TRỞ LẠI

 Nét mặt Tống Tử Sơn bỗng đông cứng lại, “Quan gia, tôi đã nể mặt ngài rồi, vẫn xin ngài thấy được rồi thì nhận lấy”. Ông ta vừa nói vừa lộ ra thẻ bài chứng minh thân phận Thần tộc của mình ở thắt lưng.  

 

Thấy Tống Tử Sơn là Thần tộc, sắc mặt người này lập tức tối sầm lại, hắn khạc đờm, quay đầu rời đi.  

 

Đóng cửa lại, Ngô Bình nói: “Đây rõ ràng là tới lừa tiền”.  

Advertisement

 

Tống Tử Sơn nhẹ nhàng nói: “Mặc dù biết là lừa tiền, nhưng người bình thường chẳng thể làm gì với mấy người này, đắc tội với bọn chúng thì sẽ không có kết cục tốt đẹp. May mà tôi có thân phận Thần tộc, nếu không thì hôm nay chắc chắn phải mất nhiều thần tệ mới được”.  

 

Ngô Bình cười khẩy: “Đổi lại là cháu, cháu đã đánh chết hắn luôn rồi, không thèm nhiều lời với hắn!”  

Advertisement

 

Tống Tử Sơn cười nói: “Cậu Ngô, thân phận Thần tộc này của tôi đủ để ứng phó với đa số rắc rối. Nhưng sau này còn những rắc rối lớn hơn, vậy phải cần công tử ra tay rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, rắc rối lớn gì?”

Tống Tử Sơn: “Thiên Đãng Nguyên không thân thiện với người ngoài, còn với người có thân phận Thần tộc như ta thì họ sẽ lén ra tay giết người cướp của”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Nơi này không có luật lệ gì sao?”  

 

Tống Tử Sơn: “Ở trong thế giới của người tu hành, nào có phép tắc gì, kẻ nào mạnh thì kẻ đó chính là luật. Cái gọi là luật lệ chỉ ràng buộc ước thúc được mấy nhân vật nhỏ dưới tầng chót thôi”.  

 

Ngô Bình: “Hèn chi chú Tống lại không chịu đến Thiên Đãng Nguyên, nơi này chẳng có gì là an toàn cả”.  

 

Hai người nói thêm vài câu, Tống Tử Sơn bèn về phòng nghỉ ngơi. Ngô Bình rảnh rỗi nên quyết định ra ngoài đi dạo.  

 

Anh vừa ra khỏi cửa tiệm đã cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước. Trên đường đi, người đằng sau bèn vội vàng đuổi theo rồi cười hỏi: “Người anh em, muốn đi chơi không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Chơi cái gì?”  

 

Người này cười đáp: “Cậu muốn chơi cái gì, tôi cũng có thể dẫn cậu đi. Gái gú, bài bạc hay cái gì đó càng kích thích hơn”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi chỉ muốn đi dạo chứ không có hứng thú với mấy thứ ấy”.  

 

Sắc mặt tên kia lập tức sa sầm: “Người anh em, tôi tốt bụng giới thiệu chỗ chơi cho cậu, cậu lại bảo không có hứng thú. Cậu làm vậy mà coi được hả?”  

 

Ngô Bình hơi bực, tên này đúng là không nói lý lẽ mà. Anh cố ý hỏi: “Vậy người anh em cảm thấy tôi làm sao mới coi được?”  

 

Tên kia lập tức cười: “Đương nhiên là tìm một thứ chơi thử”.  

Bình luận

Truyện đang đọc