Kim Song Nhi: “E rằng anh ta sẽ không đến nữa đâu, Bích Huyết Chân Vương sẽ không lấy Tam Hoàng Chân giáp ra đặt cược đâu”.
Ngô Bình: “Anh ta không đến thì càng tốt, sau này sẽ không đến làm phiền em nữa”.
Về phần Khương Linh Tiên, Ngô Bình không quan tâm lắm. Họ nói chuyện với nhau một lúc thì anh ngồi xếp bằng lại, cảm nhận Long Nguyên trong cơ thể.
Lúc này, năng lượng cửu sắc vẫn không ngừng hấp thụ năng lượng từ Long Nguyên, sau đó truyền vào trong cơ thể anh. Cùng lúc đó, anh truyền năng lượng của Long Nguyên vào trong sào huyệt tà ma.
Advertisement
Anh có thể cảm nhận được năng lượng của Long Nguyên có thể giúp cho các sinh linh tiến hóa mạnh hơn, nếu như sào huyệt tà ma có được loại năng lượng này thì nhất định có thể tạo ra được những chiến sĩ mạnh hơn.
Luồng sức mạnh đó tràn đầy trong cơ thể Ngô Bình, anh cảm thấy dường như mình đã chạm đến một quy tắc nào đó. Sau đó, anh đã bị một luồng sức mạnh đáng sợ giữ chặt, dù thực lực của anh rất mạnh nhưng gặp phải luồng sức mạnh này, anh vẫn không đáng là gì cả.
Advertisement
Anh giật mình, theo những gì Phong Văn Kính nói, anh biết kiếp đại thánh đã đến, anh sắp bị đưa đến vùng đất vĩnh hằng để rèn luyện.
Anh mở miệng định báo cho Kim Song Nhi nhưng không nói nên lời.
Tiếp ngay đó, bên cạnh anh xuất hiện một cánh cửa thời không khổng lồ, một lực hút xuất hiện, lập tức hút anh vào trong.
Anh cảm nhận được cơ thể mình đang xoay với tốc độ cao trong thời không thần bí, cùng lúc đó, anh còn cảm nhận được thời gian đang quay ngược, cơ thể anh dần thả lỏng, hai mươi lăm tuổi, hai mươi bốn tuổi, hai mươi ba tuổi...
Khi cơ thể anh cân bằng lại thì anh đã quay về dáng vẻ của thời thiếu niên khi mới mười sáu tuổi, người gầy gò, chỉ cao một mét bảy, quần áo trên người cũng không vừa nữa, trở nên rộng thùng thình.
Cùng lúc đó, khả năng cảm nhận, thị lực đều quay về như thời thiếu niên.
Anh đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang ở trong một thôn núi nhỏ, trong thôn có mấy chục hộ gia đình. Lúc này đang là tờ mờ sáng, người trong thôn đều đang ngủ, không gian rất yên tĩnh.
Anh quan sát một lúc thì thấy thôn núi nhỏ này được bao bọc bởi núi, phía xa có một ít ruộng.
“Đây là vùng đất vĩnh hằng sao?”. Anh lẩm bẩm.
Sau đó, anh nắm chặt nắm đấm, cảm thấy mười ngón tay tê dại, luồng sức mạnh đáng sợ đó đã biến mất hoàn toàn, bây giờ anh là một thiếu niên mười sáu tuổi bình thường.
Anh ngồi trên một cối xay trước cửa thôn, lòng rối bời.
Tiếp theo đây anh nên làm sao? Không có thực lực, trở thành một thiếu niên trói gà không chặt, làm sao sinh tồn trên thế giới này?
Anh nhớ lại lời của Phong Văn Kính, rất nhiều cao thủ đã ở lại chỗ này mãi mãi, sinh con đẻ cháu, người trong thôn này có khả năng là hậu thế của một vị cao thủ nào đó.
Anh ngồi hơn một tiếng đồng hồ thì trong thôn bắt đầu có tiếng người vang lên. Có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vác cuốc ra đồng. Lúc anh ta đi ngang qua cối xay thì đột nhiên ngây ra, nhìn Ngô Bình ngơ ngác.
Ngô Bình vội đứng dậy, nói: “Chào chú, chú có có nghe hiểu được lời tôi nói không?”
Người đàn ông nói: “Thiếu niên, cậu là người ở đâu?”