THẦN Y TRỞ LẠI

Sau khi đả thông mười kinh mạch, anh không cảm nhận được những kinh mạch khác nữa. Vốn dĩ, thân thể anh so với lúc đầu, đã có rất nhiều thay đổi, rất nhiều kinh mạch đã biến mất!  

 

“Xem ra, mình muốn tiếp tục tu hành thì phải tìm được công pháp thế giới này. Chỉ là, phải tìm công pháp ở đâu đây?”  

 

Thời gian tiếp theo, anh không còn lên núi hái thuốc nữa, mà mỗi ngày đều ở trong sân viện tu luyện. Nhưng dù anh thử bằng cách nào, cũng không thể đả thông được thêm kinh mạch, cũng vì thế mà tu vi anh cũng dừng bước không phát triển thêm.  

 

Cuối cùng, người của sơn thôn kia trở về từ Chương Thành, vẻ mặt anh ta vui mừng đặt năm trăm xu tiền vàng trước mặt tộc trưởng, cười nói: “Tộc trưởng, có hồi âm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn thấy cảnh này thì ngây người, chỉ là thứ mà bản thân anh tùy tiện lừa dối, sao anh ta cầm được năm trăm xu tiền vàng được?  

 

Anh kéo người đưa thư kia qua, hỏi: “Anh nhìn thấy ông cụ Hoàng rồi?”  

 

Anh ta cười nói: “Nhìn thấy rồi. Ông cụ Hoàng nhìn thấy thư, lập tức đưa cho tôi năm trăm xu tiền vàng, còn nói sau này dùng tiền thì cứ đến tìm ông ấy”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nheo mắt hỏi: “Ông ấy còn nói gì không?”  

 

Người này gãi đầu: “Không nói gì, chỉ đưa cho tôi bức thư bảo cầm về”.  

 

Ngô Bình nhận lấy lá thư kia, mở ra nhìn, chỉ thấy bên trên viết một hàng chữ: Xin hãy đến Chương Thành gặp tôi.  

 

Anh nhìn thấy hàng chữ này thì ngây người, đối phương muốn gặp mình, chuyện gì đây?  

 

Lúc này tộc trưởng trả lại năm trăm xu tiền vàng cho Ngô Bình, nói: “Công tử, tiền thì chúng tôi không dám lấy, mong cậu nhận lại”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi nói được làm được. Năm trăm xu tiền vàng này, tôi lấy hai trăm, ba trăm còn lại đưa cho mọi người”.  

 

Nói rồi, anh cầm lấy hai trăm xu tiền vàng, sau đó rời khỏi thôn.  

 

Đi theo bản đồ, anh đến trấn Tiểu Hà trước, một trấn nhỏ cách đó hơn trăm dặm.  

 

Trong trấn Tiểu Hà có một con sông tên là Tiểu Hà, thật ra Tiểu Hà không nhỏ, rộng chừng mười mấy mét, sâu mấy mét, bình thường đều có thuyền đi qua.  

 

Đường phố trấn nhỏ dài chừng mấy trăm mét, hai bên đều là cửa hàng. Ngô Bình đi trên đường lớn ở trấn nhỏ, rõ ràng cảm nhận được nơi này phồn hoa. Đương nhiên, nơi này phồn hoa sầm uất là chỉ so sánh với sơn thôn thôi.  

 

Trên đường lớn người đến người đi rất đông, Ngô Bình tìm một tiệm cơm trước, anh quyết định ăn no rồi tính tiếp.  

 

Tiệm cơm cũng không quá lớn, hai tầng. Anh đi vào thì phục vụ đã ra chào hỏi trước: “Quý khách muốn dùng gì?”  

 

Ngô Bình nói: “Dọn hết các món của các anh lên một lượt”.  

 

Nghe thấy vậy, phục vụ ngây người, các thực khách khác cũng đều đưa mắt nhìn.  

 

Phục vụ cười khà một tiếng: “Quý khách, món của chúng tôi có hơn năm mươi loại, hơn nữa cũng có vài món rất đắt, anh quyết định gọi hết sao?”  

 

Ngô Bình: “Không sai, gọi hết một lượt”.  

 

Phục vụ sợ Ngô Bình không có tiền thanh toán liền nói: “Vậy anh có thể trả trước tiền cọc không?”  

 

Ngô Bình khẽ cười: “Lên hết một lượt, bao nhiêu tiền?”  

 

Bình luận

Truyện đang đọc