THẦN Y VƯƠNG PHI QUÁ KIỀU MỊ



Chương 99 Nàng đứng ở trong đình không vui không buồn.

Gió thổi tan màn sương mù chạng vạng, cũng thổi bay mái tóc của nàng, sợi tóc xẹt qua hai má, bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng nằm ở sau tai, hờ hững mà đứng.

Đợi được khoảng một khắc thì xa xa thấy được kiệu của Tô Điểm Tình đang từ từ tới gần.

Hai bên trái phải của kiệu có một nha hoàn và ma ma, bọn họ ngẩng cao đầu có dáng vẻ ngạo mạn.

Tần Lam Nguyệt chặn đường nên những người khiêng kiệu chỉ có thể dừng lại.

Tô Điểm Tình vén rèm, đôi mắt bỏ bừng, âm thanh yếu đuối như hoa lê đái vũ: "Tần cô nương, Lý ca ca đâu, y vẫn khỏe chứ? Mong người đưa ta đi gặp y" "Yên tâm, y không chết được." Tần Lam Nguyệt nhìn cỏ khô trong ánh hoàng hôn phía xa, giọng nói lạnh như băng "Tô cô nương đến Vương phủ chỉ để hỏi thăm Vương Gia thôi sao? Nếu là như vậy thì ta biết câu trả lời rồi, Vương Gia không tiện gặp khách, mời quay về đi." Tô Điểm Tình bị nghẹn lại.

Nàng ta vốn tưởng rằng đây là phủ Thất vương, dù sao Tần Lam Nguyệt cũng sẽ che giấu một chút, khách khí một chút.


Không nghĩ tới nữ nhân này vốn dĩ không hề khách khí.

Vừa mở miệng ra chính là tuyên chiến.

Nàng ta từ trong kiệu đi ra đứng đối diện với Tần Lam Nguyệt.

"Thất Vương Phi cố ý chặn ta ở đây sao?" Tô Điểm Tình thút thít một tiếng, lấy khăn tay lau đi nước mắt, vẻ mặt trông vẻ vô tội: "Ngươi sợ ta gặp mặt Lý ca ca sao?" "Ngươi có gặp Đông Phương Lý hay không ta không quan tâm, nhưng mà, ta biết bây giờ y không muốn gặp ngươi." Tần Lam Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng.

Nàng cũng không nói dối.

Từ tin tức từ trong miệng của Đỗ Khứ nói thì vết thương ở cổ tay của Đông Phương Lý phải giữ bí mật, vết thương trên đùi càng phải giữ bí mật.

Tô Điểm Tình không phải ngoại lệ.


Đông Phương Lý có lẽ vì tình cảm mà ngại nên không có cách nào đuổi Tô Điểm Tình đi, nhưng nàng thì có thể.

Hôm nay nàng không chỉ phải đuổi Tô Điểm Tình đi mà còn phải đòi lại khoản nợ ngày hôm qua.

"Tô cô nương, mời quay về đi." Tần Lam Nguyệt nói: "Ngươi là một nữ nhân chưa thành thân vậy mà lại tới thăm hỏi một người đàn ông đã thành thân, nếu như truyền ra ngoài, những kẻ nhiều chuyện chưa rõ sẽ nói người không biết chừng mực thế nào, không hiểu tự trọng.

Mất khí tiết là chuyện lớn, ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở thôi."
Khuôn mặt kia của Tần Lam Nguyệt Trước kia chưa từng phát hiện ra nhưng hôm nay cẩn thận nhìn thì phát hiện ra gương mặt nữ nhân này trông như đóa phù dung, xương cốt như ngọc, nếu có thời gian có lẽ mới có thể vượt qua nàng.

Từ trước đến nay đây là lần đầu nàng ta mất đi tự tin ở vẻ ngoài của mình.

"Tiểu thư." Nha hoàn bên cạnh Tô Điểm Tình nhìn không được nữa mà tiến lên từng bước: "Người đừng kích động, nếu kích động tức là đã trúng kế sách của nàng ta đấy.

Chúng ta tới thăm Thất Vương Gia chứ không phải thăm nàng ta, loại người này không đáng để tranh chấp" "Ai trong kinh thành nghe tới thân phận của vị Thất Vương Phi này cũng biết nàng ta có xuất thân như thế nào chứ? Vương Gia không muốn gặp nàng ta ai cũng biết.

Chỉ cần gặp Vương Gia, nữ nhân này đã giật nảy mình rồi, Vương Gia sẽ trút giận cho chúng ta thôi" "Đúng vậy, đúng vậy." Ma ma kia cũng phụ họa: "Thất Vương Gia và người tình cảm sâu nặng, nếu như y biết người tới thăm y nhất định sẽ rất vui vẻ, trời sắp tối rồi, chúng ta vẫn là đừng nên chậm trễ thời gian nữa thì tốt hơn.".


Bình luận

Truyện đang đọc