THÁNG NGÀY LÀM NGUYỆT LÃO CHO YÊU QUÁI

21. Cao lĩnh chi hoa và hồ 21

21

Hồ Nhất Loát Nhi lập tức thức thời lui xuống, phi thường kinh sợ.

Thấy đạo sĩ quyết định muốn động thủ, Uông Dịch xách Nguyên Hoa như xách gà đặt trước người mình, cười lạnh nói: “Thả ta đi, không thì ta sẽ giết hắn.”

“Ngươi giết người này, ta giết ngươi thì có thể vĩnh viễn giải trừ tai hoạ, thả ngươi đi, ngươi còn có thể giết càng nhiều người hơn.” Lý đạo trưởng bắt đầu niệm chú, bảo kiếm lạnh lẽo bay lên đối diện Uông Dịch, như có linh tính, hàn khí bức người.

Không nghĩ tới y khó chơi như vậu, Uông Dịch biến sắc, nhưng vẫn lấy Nguyên Hoa làm bia đỡ đạn, để lại đường lui cho mình.

Nếu ở phong độ bình thường, hắn sẽ không thèm để mắt đến một tiểu đạo sĩ vừa xuất sơn như y, nhưng hiện tại hắn bị thương, khó địch lại được, chỉ có thể đánh cược một lần kéo dài chút thời gian từ con tin.

Lý Canh Dần nói một cách bình tĩnh như vậy, Nhan Trăn gần như tin lời y nói, cậu không chắc rằng những người trong liên minh sẽ thực sự hi sinh thiểu số để cứu đa số hay không.

Vừa nghĩ thế cậu liền sốt ruột, cậu không muốn Nguyên Hoa chết.

Càng không muốn hắn chết trước mắt mình.

Cậu nhẹ giọng niệm một câu thần chú, mấy người giấy nhỏ từ trong túi áo bay ra ngoài, xếp thành một hàng nghe cậu sai phái.

Còn tốt còn tốt. Nhan Trăn nói: “Các ngươi bay về sau hồ yêu đợi lệnh, phòng ngừa biến xấu.”

Mũi kiếm ngưng tụ sức mạnh nhất định, ong một tiếng khẽ kêu, đâm đau cả đại não. Sau đó liền thẳng tắp đâm về phía Uông Dịch và Nguyên Hoa, không một chút do dự. Uông Dịch vừa thi thuật ngăn cản vừa trốn, cách Nhan Trăn càng lúc càng gần, mấy người giấy nhỏ nhẹ bám vào trên người Nguyên Hoa, quanh thân nổi lên một tia sáng màu cam.

“Sao lại phát sáng thế, nghe lời đi, đừng sáng nữa!” Nhan Trăn sốt ruột muốn chết, đầu toàn mồ hôi, “Yên lặng quay về!”

Mà người giấy tựa hồ mất khống chế, bị Uông Dịch phát hiện, cười lạnh một tiếng thu vào trong tay.

Xong. Nhan Trăn trong lòng lộp bộp một tiếng, sắc mặt càng ngày càng trắng.

Người giấy rõ ràng có ích với Uông Dịch, chỉ thấy trên không trung xuất hiện thêm vài Uông Dịch khác, Nguyên Hoa bị khống chế ném tới ném lui, công kích của Hồ Nhất Loát Nhi bọn hắn cũng đều ngăn được, trong lúc nhất thời khó phân thật giả.

“Muốn mạng mà.” Nhan Trăn lùi về sau vài bước giấu mình ở rìa kết giới, sương đen lại một lần nữa bao phủ tầm mắt, cậu không dám tiếp tục ra tay, sợ gây phiền toái cho Lý Canh Dần.

Lý Canh Dần sắc mặt bất biến, để Hồ Nhất Loát Nhi tránh qua một bên trước, sau đó lưỡi kiếm xoay một cái, bắn thẳng về phía một tàn ảnh, tàn ảnh gào thét một tiếng, hóa thành người giấy rơi xuống dưới, bị tàn phá thảm hại.

Ngay vào lúc này, Nhan Trăn mở to mắt, nhìn thấy một trong các Uông Dịch bắt lấy Nguyên Hoa, hạ xuống trước mắt cậu.

Hồ yêu không chiếm được lợi thế, dự định trực tiếp hút linh hồn Nguyên Hoa để tăng cường linh lực.

Nguyên Hoa cảm nhận được áp lực, rên rỉ một tiếng, mày nhíu chặt, tựa hồ muốn tỉnh.

E rằng cậu sẽ hại mọi người cùng chết ở đây mất.

Nhan Trăn biết người giấy của mình đã gây phiền toái cho Lý Canh Dần, hiện tại Uông Dịch muốn giết Nguyên Hoa, nhất định sẽ khiến tình thế càng phiền toái hơn. Ôm tâm thái chuộc lỗi, cậu xốc lại tâm lý, từ trong sương đen lao ra, vừa vẽ trận vừa lẩm nhẩm.

Uông Dịch không nghĩ tới phía sau còn có mai phục, đặc biệt lần trước bị Nhan Trăn đánh bị thương, hắn đến nay vẫn còn bóng ma trong lòng, tâm sinh sợ hãi rụt người về sau.

Nhan Trăn tay mắt lanh lẹ đem trận pháp chỉ về mắt Uông Dịch, Uông Dịch kêu rên một tiếng, bưng mắt lùi lại, tử quang trong tay đánh lung tung trên mặt đất, xuất hiện một cái hố to bằng nắm tay.

Má ơi. Lần này khiến Nhan Trăn ý thức được cách biệt thực lực, cậu dùng hết sức phóng lên trước, trong khoảng ánh sáng màu tím lộng lẫy, nhào tới chỗ Nguyên Hoa, hai tay ôm chặt thân thể hắn.

Nguyên Hoa tỉnh rồi, cặp mắt lúc thường đều sáng ngời lúc này có chút mông lung, đôi môi nhẹ nhàng giật giật.

Nhan Trăn ôm theo hắn, xoay ngang người, toàn lực lăn sang bên cạnh.

Thân thể bọn họ dán vào nhau, như một thể nối liền, không phân tôi cậu.

Nguyên Hoa giật ngón tay, cũng ôm lại Nhan Trăn, động tác hai người thuận lợi hơn nhiều, nhanh chóng lăn ra khỏi kết giới.

Uông Dịch cũng muốn đi ra, lại bị kết giới bắn ngược trở lại, trên người bốc cháy. Không phải chân hỏa có thể đốt trụi yêu quái, lửa bình thường chỉ cần lộn vào vòng liền bị dập tắt, cả người Uông Dịch chật vật, âm ngoan quay đầu nhìn chằm chằm huyễn ảnh đang đánh với Hồ Nhất Loát Nhi.

“Không có chuyện gì chứ?” Nhan Trăn nằm trên người Nguyên Hoa, tay vỗ vỗ mặt hắn, “Có thấy tôi không? Có nghe thấy tôi nói không?”

Nguyên Hoa không lên tiếng nhìn cậu, lông mi cũng không động, gương mặt so với ngày thường cứng ngắc, dường như còn choáng váng, làm Nhan Trăn hoảng hốt.

“Này, cậu sẽ không biến thành thằng ngốc chứ? Này, này, Nguyên Hoa!”

Thấy cậu hoảng loạn như vậy, đôi mắt Nguyên Hoa cong lên, rốt cục không nhịn được lộ ra nụ cười.

“Cậu lừa tôi!” Lo lắng vô ích một hồi, Nhan Trăn cơ hồ muốn khóc, trời mới biết cậu trải qua ngày hôm nay khó khăn nhường nào, kết quả Nguyên Hoa lại còn có tâm tình đùa giỡn.

“Không có, tôi thật sự…khụ khụ, ” Nguyên Hoa ho khan một tiếng, ánh mắt vẫn lưu luyến trên người cậu, hơi có chút hàm ý thương cảm triền miên. Nhan Trăn nhận ra được, mặt nóng lên liền muốn trốn, kết quả bị Nguyên Hoa ôm chặt lại.

Lần thứ hai ôm nhau, cảm xúc không giống như lúc vội vã cứu người vừa rồi, trên người Nguyên Hoa rất nóng, thậm chí có chút phỏng, đây là một thân thể nam tử khoẻ mạnh, loại nhận thức khiến Nhan Trăn choáng váng.

“Anh đã cứu tôi.” Nguyên Hoa dán vào tóc mai cạnh tai câu, nhẹ nhàng cọ một chút, ám muội nói, “Cảm tạ.”

Nhan Trăn cảm thấy đây đâu phải tư thế để nghiêm túc nói cảm ơn đâu: “Không, không khách khí.”

“Tôi thích dáng vẻ lúc khẩn trương của anh…” Nguyên Hoa càng ôm càng chặt, làm cho cậu không thở nổi, trong lòng phun tào cậu là muốn báo ân hay báo thù hả, sau đó nghe thấy Nguyên Hoa nói một câu, “Tôi thích anh.”

Trong lòng Nhan Trăn có chút gợn sóng.

Cánh tay Nguyên Hoa thoáng buông lỏng, đột nhiên không còn sức lực —— ngủ mất rồi.

“Khụ ——” Uông Dịch phun ra một búng máu, hắn bị ép tiến vào trận, sắp không còn đường lui rồi.

Trên đùi Hồ Nhất Loát Nhi bị thương nhưng không dám nói, len lén dừng lại trên mặt đất quan chiến.

Cáo già vẫn hoàn cáo già, Uông Dịch tử chiến đến cùng, chặn một đòn của Lý Canh Dần, cả khuôn mặt nhiều thêm vài nếp nhăn, khuôn mặt Nhan Trăn giờ khắc này nhìn cực kỳ dữ tợn.

Lý Canh Dần đánh nửa buổi tối cũng mệt mỏi, y hình như bị chút nội thương, ngực không thoải mái, không thể kéo dài thêm nữa, nhất định phải thừa thế xông lên thu phục hồ yêu.

Bởi vậy thế công của y không hề thu liễm mà càng đánh càng mạnh, thành công đẩy Uông Dịch vào trận pháp.

Một khi vào trận, mặt đất rung lên ầm ầm, ánh sáng của một Phục Ma Trận thật lớn loé lên, khiến Uông Dịch không nơi chạy trốn, lộ ra bộ mặt nguyên bản. Đó là một gương mặt sạch sẽ, hoàn toàn không phù hợp với hành vi của hắn.

“A ——” Uông Dịch vẫn chưa từ bỏ ý định, liều mạng bay lên muốn tới gần Lý Canh Dần, hô to, “Không muốn —— “

“Không được!”

Thanh âm bên tai Lý Canh Dần thay đổi, y nhìn kỹ, hiện tại đang trong trận lại là Hồ Nhất Loát Nhi!

Chuyện gì đã xảy ra?

Hồ Nhất Loát Nhi vẫn đang khóc, chân hắn đã bắt đầu biến hình: “Cứu ta, cứu ta!”

Thanh âm kia thê lương như vậy, Lý Canh Dần thất hồn lạc phách nhào tới trước, dĩ nhiên thật sự muốn đi cứu hắn.

Trận pháp một khi đã mở, dựa vào sức người làm sao có thể dễ dàng khống chế, y chỉ có thể mạo hiểm xông vào cứu hắn, rồi thay mình vào đó. Nhỡ Hồ Nhất Loát Nhi chết ở trong thì làm sao bây giờ?

Lý Canh Dần không dám nghĩ.

“Này! Đạo sĩ thúi! Ngươi đang làm gì thế!” Hồ Nhất Loát Nhi trố mắt há mồm, trơ mắt nhìn Lý Canh Dần bổ nhào về phía trận pháp, chạy vội tới gắt gao Lý Canh Dần lại.

Nghe thấy âm thanh chính chủ, Lý Canh Dần như vừa tỉnh mộng,  giật mình một trận, mở hai mắt ra.

Hồ Nhất Loát Nhi kéo y ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của trận pháp, vẫn ôm chầm lấy y, tựa hồ còn sợ y sẽ lại bị mê hoặc qua đó.

“A ——” Toàn thân Uông Dịch đều bùng lên chân hỏa, thân thể kéo dài vô hạn, cuồn cuộn không ngừng bị hút vào mặt đất trong mắt trận. Lúc này vẫn còn nghe thấy hắn chửi bới: “Ta không cam lòng! Chờ ta trốn ra được, ta nhất định sẽ moi tim, lột da, khoét hai tròng mắt của các ngươi nhắm rượu!”

Lý Canh Dần vỗ ngực, không nháy mắt nhìn tình cảnh này.

Uông Dịch rốt cục bị đánh về nguyên hình, một con cáo lông đỏ tám đuôi to lớn, thét dài bị bắt vào mắt trận, cuối cùng hóa thành một vệt sáng.

Kết giới chậm rãi tan biến, sương đen hóa thành sương trắng, thế giới dần dần khôi phục ánh sáng. Lúc này bọn họ đang ở trên thảm cỏ của sân vận động chính, bốn phía yên tĩnh, chân trời dần dần hiện ra sắc bạc, có mấy ngôi sao nhỏ treo bên trên.

“Vậy mà chút nữa có thể tu luyện thành cửu vĩ hồ rồi…” Lý Canh Dần trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, thở phào may mắn vì đã giải quyết Uông Dịch trước khi hắn biến hoá.

Mà Hồ Nhất Loát Nhi sớm bị uy lực của Phục Ma Trận doạ choáng váng, không biết đã buông lỏng y ra từ bao giờ, cẳng chân nhỏ run lẩy bẩy.

Lý Canh Dần muốn an ủi hắn nói không sao rồi, bỗng nhiên hung hăng bị đẩy ra.

“Ngươi nói!” Hồ Nhất Loát Nhi lúc nài cũng sẽ không thua khí thế, chốnh eo, như hung thần hô to “Ngươi nói ngươi nói ngươi nói! Tại sao muốn đi cứu hắn! Ngươi không muốn sống nữa? Ngươi có phải thấy hắn dễ nhìn nên muốn cứu hắn không? Ngươi nói rõ cho ta!”

Lý Canh Dần trầm mặc cúi đầu, muốn kiến ngọc hồ lô rơi trên mặt đất, thứ này chứa nguyên thần Uông Dịch, không thể quên.

“Không được trốn!” Hồ Nhất Loát Nhi theo sát phía sau y, cố tình gây sự. “Ngươi mau nói có phải ngươi thích hắn không! Ngươi có thích hắn không!”

“Ta bị trúng chiêu nên mới phân tâm, bị hắn dụ vào.”

“Hồ yêu chỉ có thể câu dẫn người bị hắn quyến rũ, thời điểm đó ngươi còn có thể phân tâm, còn nói ngươi không thích hắn?!” Hồ Nhất Loát Nhi vô cùng tức giận, nghĩ tới y thiếu chút nữa bị lão già kia câu đi, hắn liền giận đến mức bốc cháy.

Lý Canh Dần cũng không lùi bước, cất ngọc hồ lô đã tìm được đi, hỏi ngược lại: “Ngươi đứng ở lập trường gì mà hỏi ta câu này?”

Bình luận

Truyện đang đọc